"Chiều lơ đãng"

Hà Huy Hiệp

CHIỀU LƠ ĐÃNG
NXB Lao động 1995




Khi tôi là hoạ sỹ

Họ bảo tôi vẽ mây
-Màu hồng, màu tím nhạt
Họ bảo tôi vẽ gió
-Màu hương, màu thơ ngây
Họ bảo tôi vẽ mưa
-Màu tươi, màu sự sống
Còn bảo vẽ giông tố…
-Giấy, màu xin để nguyên
Trái tim người họa sỹ
Muốn cuộc đời bình yên.                  
                                         13/1/1994



Về em

Rất gần: em ở ngay đây
Rất xa: em đã vẹn đầy tiếng yêu
Rất thương, thương cái tôi liều
Đày thân vào những buổi chiều nhớ em.              
                                        13/7/1994



Hồn nhiên

Làm sao anh hồn nhiên như bầy chó con?
Nằm ghếch gác lên nhau mà ngủ.
Đâu cần biết đến xung quanh
Để mơ được những giấc mơ tuyệt vời về tuổi trưởng thành, về niềm vui sự sống
Làm sao anh hồn nhiên như bầy chó con?
Để nghe tiếng thở mỏng manh và gấp gáp
Để thấy được những cái cựa mình như đứa trẻ thơ
Cho lòng anh trẻ lại
Sau mỗi cái cựa mình, lũ chó con sẽ lớn thêm một chút
Giấc ngủ hồn nhiên đi qua một phần
Anh ham muốn làm người có đủ nhân cách
Yêu thương sự sống, yêu thương em và lũ chó con.
Thà không biết trên đời có lũ chó con hồn nhiên vụng về còn hơn là biết mà không mến yêu,
không mơ mình có được những phút giây như chúng
                                        5/4/1994



Nặn tượng người yêu

Anh nặn hình em vì anh nhớ
Anh tưởng tượng ra em tóc rối mắt buồn
Em vương vào anh cánh chuồn chuồn trước bão
Anh đậu vào em, bức tượng vẫn dở dang



Viết khi tức giận

Có nhiều khi tức giận
Vì thương mình lại thôi
Nếu may ra khóc được
Sẽ nói thay bao lời

Ví như mình là gió
Tức giận là bão giông
Chỉ ước ao mưa được
Sẽ nhẹ đi trong lòng

Để sau không hối hận
Chớ nói ra lời nào
Người ta khi nóng nảy
Đắng cay thay ngọt ngào

Tôi sợ mình tức giận
Sợ hối lòng khi nguôi
Mơ mỗi ngày hạnh phúc
Dù chỉ bình thường thôi.



Niềm tin không chết

Anh vẫn còn tin em
Như anh tin vào Thượng Đế
Dẫu lời thề xưa đã trôi về phía bể
Dẫu em nói chẳng lấy chồng
                                         nay em đã có con.
Anh chỉ có một niềm tin
Anh đã đặt nơi em
                         để không bao giờ thất vọng
Nên chỉ buồn thôi,
Tin vào nơi đã khép kín tâm tình

Đâu dại nghĩ tình yêu không chỗ trú
Em đã hoá ảnh thờ trong ký ức đầu tiên
Sung sướng được yêu em
                            sang trọng được yêu em
Giàu có nữa thãi thừa bao ngọt, đắng...



Anh

Anh lạ rồi anh quen
Khó ưa rồi dễ chịu
Tưởng chỉ là đơn sơ
Đâu có ngờ dan díu

Anh xa rồi gần gũi
Mỗi ngày gần gũi thêm
Từ không thành ra có
Anh trở thành ấm êm

Ngày mai dù cách trở
Anh không còn lạ, quen
Ở trong từng hạt máu
Nửa đời anh của em.



Em

Em vẫn tin rằng trời sẽ không mưa
Dù gió cuộn mây xám về nặng trĩu
Bởi vì hôm nay là ngày hẹn
Nắng mới vun lấp loá trên cành.

Trời ồn ào thêm những đám mây đen
Em vẫn biết trời giả vờ ra thế
Và em biết anh lúc nào cũng thế
Đến bất ngờ mưa cũng phải theo sau

Tiếng rơi thưa bốn phía chẳng kề nhau
Chắc mấy hạt nặng nhỡ nhàng rụng xuống
Sao gió cứ đùa làm lá già chết uổng
Hay đồng lòng không muốn đợi chờ anh?

Em vẫn tin là trời sẽ không mưa
Anh đang đến chứ anh đâu lỡ hẹn...

Không biết nữa, cớ gì mưa lại đến
Ướt áo rồi, anh đến kịp không anh?
                                          5/10/1992



Chiều lơ đãng

Vẫn đôi chân bước đi, chiều lơ đãng
Chưa lần yêu nên chẳng nhớ điều chi
Ai bước qua làn gió thơm nhè nhẹ

Có ở trong tôi một nỗi buồn riêng
Không phải nỗi tương tư nào khó tả
Yêu đâu nào - đôi chân bầm triền miên

Chiều lơ đãng, dép động thềm tơi tả
Tai không nghe nhưng thấy xôn xao
Chợt mình rơi trong đời như chiếc lá

Tôi đến bờ xinh của sắc hoàng hôn
Chẳng có tôi mà không hề cô đơn
Chiều nay mượn của đôi uyên ương lỡ...



Điếu thuốc và que diêm

                I

Em đốt cháy đời em
Cho lòng anh bén lửa
Khói bay lên trời cao
Tình yêu không còn nữa

               II

Anh tự thiêu huỷ đời mình
Bằng tia lửa duy nhất của em
Tất cả thành khói
Còn lại mẩu đời anh ngắn ngủi
Không còn mùi thơm xưa.



Hương tình

Ngồi với em dưới bếp
Trò chuyện mải vui, khói ném đầy nhà
Khói vào mắt cay cay
Khói vào lòng sặc sụa
Sung sướng bên nhau mà mắt ứa
Được ở bên nhau mà ngột ngạt.

Chẳng cần mùi da thịt
Chẳng cần mùi nước hoa
Nhớ nhau: qua mùi khói
Thương nhau: sống mũi cay
Yêu nhau: mắt rớm lệ

Không hương tình cũng say.



Ba quả táo

Cho em ba quả táo
Em chia làm ba phần
Một quả em giữ lấy
Một quả đưa anh cầm

Quả thứ ba còn lại
Chia đều ra làm đôi
Chia đều cả hạt đắng
Cho thương nhau trọn đời.



Uống rượu

Tôi rót rượu vào chén
Em sao nhìn vào tôi
Vô tình tôi lại nói
Đời vơi một chén rồi.

-Đời tôi là be rượu
Lòng chứa đầy chất say
Em là cái chén nhỏ
Đổ vào là hết ngay.

Thế mà em cũng giận
Bỏ đi vào trong buồng
Ngoài nhà tôi với rượu
Với lạc còm, ngồi xuông...

Trót nói ra sự thật
Dở người đem ví von
Bực mình đổ trả rượu
Từ chén vào be con...



Dải đói

Hai dải đói thắt lòng giữa buổi sáng đầu thu
Sao buồn thế, buồn ơi, nỗi cồn cào âm ỉ.
Nhịn đói hình em đã lâu, tim dồn vương vạn ý
Đừng thắt thên cho lòng dạ héo hon người.

Dải đói lòng: cơm chưa chín, nước chưa sôi
Dải đói khát em: chẳng có gì thay thế được
Nhìn đâu cũng thấy mắt em, với một điều mong ước
Em hiện về cho ánh mắt hôn nhau
Cho thoả đầy ham muốn của lòng sâu.

Ai sống trọn vành trăng mà không mất mười bốn ngày khuyết mảnh?
Được đôi phút bên em mất đằng đẵng dăm ngày
Lúc chẳng có gì cho đầy túi dạ dày
Là lúc thương nhớ em cồn xé, thèm nhìn em khô mắt
Còn có thể làm gì hơn, lòng thấy sao mặn mặn...
Buổi đầu thu êm mát tựa bàn tay
Gió sao không phải là em mà âu yếm?
Nhưng không thể quên đi cái đói vẫn dày vò
Riêng em: một giọt nước trong đã nhân thành biển



Trinh nữ già

Cái tuổi bời bời ngỡ là nhanh
Ấy vậy mà mòn mỏi
Chị đã nhấm nháp xót thương suốt những năm dài
Thấm gió đời lạnh lạt
Còn chi những vầng trăng mơ tưởng lung linh
Gió đã bão, hoa đã thành trái ngọt
Hương nhụy đương chờ - hoá đá
Chỉ còn một kiếp đàn bà thức ngủ chẳng đều nhau
Và bướm, và hoa, và sông, và bến
Và nhịp cầu qua xóm bắc nơi đâu?...

Chị - trinh - nữ, đến già còn tring nữ
Đến cả nước mắt thừa rơi cũng chẳng biết dành ai
Những mỉm cười chết non cùng xác lá
Những âm thầm gậm nát ảnh người trai.

Chị đã gửi tình yêu mình dưới đất
Nếu chết đi dưới ấy nở hoa đầy
Hy vọng nữa dù quỷ thần hái trộm
Chị nhẹ nhàng tiến lại khẽ trao tay.



Thơ trên vỏ thuốc

Tôi viết lên bao thuốc
Cái ho sặc trong đời
Gửi những người bạn nghiện
Đang nhẹ nhàng nhả hơi.

Tôi nói: sau điếu thuốc
Là đoạn đời cháy thêm
Cũng như chơi cờ bạc
Ghé xem cũng mất tiền.



Nếu em từ chối

Lời yêu em từ chối
Nghĩa là anh đợi chờ
Anh đừng nên thất vọng
Cũng đừng nhiều âu lo

Trước anh không can đảm
Mới nói sai trong lòng
Anh đừng nên thất vọng
Hãy nhìn em, mắt trong

Nói một lần yêu nữa
Hoặc là muôn vạn lần
Và nếu em từ chối
Anh cũng đừng phân vân.



Mất - Được

Người ta có khi mất tiền bạc quá nhiều
Chỉ để hiểu một người bạn xấu

Người ta có khi dâng hiến đời mình
Chỉ để hiểu người đàn ông lừa gạt

Người ta có khi mất vô số thời gian
Chỉ để hiểu lẽ đời đơn giản thế.



Đứa trẻ nhà quê

Đứa trẻ thơ ngây thơ
Chậm chạp và dại khờ
Trò chơi là khúc gỗ
Với chiếc đòn cũ trơ
Ê a nói với một
bóng mình ngồi ngẩn ngơ

Nó đâu có trò chơi
Như trẻ con thành phố
Không có máy điện tử
Chỉ có những khẩu gỗ
Không có Đô-rê-mon
Chỉ có toàn oản đỏ
Không có báo Nhi đồng
Một mình tìm lá đố...

Nắng buồn chúng lê la
Nhặt gom viên sỏi nhỏ
Với chiếc đanh sắt vụn
Nhứng viên bi người bo
Đấy cũng là trò chơi
Ơi! Đứa trẻ nhà quê
Đâu có nhiều đồ chơi
Như trẻ con thành phố.



Nhớ

Ngày dâng cao nhào xuống thấp
Bấp bênh lúc nghỉ khi làm
Anh như phận bèo nghèo trôi nổi
Dòng đời chơi vơi nơi nơi
Nỗi nhớ em sao không xuống thấp
Cứ ngang lòng phẳng lặng
Mà sâu, tha thiết bao lâu

Em như trời đầy mây trôi?
Trái tim anh theo canh cánh.
Ước mong - chỉ một ước mong
Yêu em thật là say đắm

Hết cả những chuyện riêng tư
Chỉ thế thôi ư?
- Và em ngang lòng thương mến
Yêu và được yêu như biển.

Nhớ em rối cả lòng mình
Cái quên chập chờn trở lại
Cho em sáng thêm sáng hơn
Đến già vẫn còn nhớ mãi.
                                  5/5/1995



Không đề

Em tròn như một hạt sương
Long lanh đọng mắt tình thương một người
Một người như chiếc lá khoai
Long lanh như thế, ra ngoài rồi - sương.

Em mềm như một thoảng hương
Đi cùng những gió trên đường bướm hoa
Một người như một ý ca
Cất lên nghẹn tắc, im đà khó yên.

Dịu dàng em như trăng nguyên
Của bao nhiêu bóng trên miền ngẩn ngơ
Nào tình, nào tứ, nàp thơ
Ngọt ngào như hẹn, như chờ, còn ai...?

Trả về em đúng hoa nhài
Thơm thừa gửi nắng, nhạt phai để người
Vẫn còn để một nụ cười
Dành lên trên chốc chín mười thở than.



Bài thơ buồn của tôi

Buồn tôi không vẽ được
Bất lực trước giấy màu
Buồn tôi không nặn được
Bất lực trước đất nâu

Không nằm trong nghĩa chữ
Nên không diễn được lời
Đến tôi cũng chẳng hiểu
Như chính lòng của tôi.

Chút gì em gửi lại?
Chút gì tôi sinh ra?
Chút gì của quá khứ?
Chút gì tương lai xa?

Không có chút nào cả
Chỉ là một cánh buồm
Lênh đênh giữa biển lớn
Nắng và mưa bên luôn.



Tình yêu với buổi sáng

Buổi sáng sao thẹn thùng
Ta - nắng đây - mạnh mẽ hết phần mình
Liều lĩnh quá bởi tình yêu ngộp thở
Bởi bình minh sao xinh...

Buổi sáng, có phải đêm thầm khóc
- Hay nhớ thương
                           Ngưới nào đấy là ta?
Mảnh khăn sương mềm xin giữ hộ
Ướp trong hồn chút gió hương hoa.

Ta nóng hổi, trót làm em khó xử
Thì để ta lau nước mắt cho nào
Một nụ hôn bất ngờ khi vắng vẻ
Em ngọt ngào lại chẳng hiểu ra sao?



Tình yêu không ai cả

Không ai cả viết thư cho em và tỏ tình với em
Chả nhẽ em buồn không phúc đáp?
Chả nhẽ em từ chối không ai?
Làm cho không ai âu sầu phiền muộn.

Không ai cũng biết yêu như người có tên có tuổi
Cũng biết tự tiện đến em đường đột ngỏ lòng
Còn em có vu vơ cho không ai hy vọng?
Hay chỉ coi là thoảng gió vương qua như hạt bụi qua đường?

Không ai cả đã yêu như sự thật
Dù chưa nói ra một tiếng bao giờ
Chỉ có lá thư vẽ tình yêu mỏng mảnh
Em có động lòng hay lẳng lặng làm ngơ.



Cuối tuần về quê

Về quê với bạn cuối tuần
Mách nhau những chuyện ở gần ở xa
Lúc thì đặc loãng ấm trà
Lúc thì chén rượu ngâm nga đỡ buồn

Một tuần như thế qua luôn
Gặp nhau rồi lại lên đường phải đi
Quà không có đượ chút gì
Mà vui vẫn tựa vinh quy về làng

Có khi quên cả họ hàng
Mải vui chuyện đến... ngủ lang, sớm về
Bạn bè mấy đứa ở quê
Đã xua tan những bộn bề mới đeo

Vẫn thời bòng chửa ai đeo
Vô tư nhiều, ít, giàu, nghèo giống nhau
Cùng chung nắng gió trên đầu
Cùng lo toan chuyện ngày sau thế nào

Về quê, quê rất ngọt ngào
Những người, những cảnh xiết bao ân tình
Nơi xa dù có quang vinh
Tiền nhiều đâu đã sáng mình ở quê.



Tôi muốn biết

Tôi muốn biết lúc chết tôi ra sao
Vợ tôi còn nước mắt khóc tôi hay là đi vội trước?
Các con cháu có chống gậy, quàng khăn
Tiếng than khóc có hay là học được?

Con dâu, con rể tâm trạng ra sao?
Và chúng sẽ làm gì cơ sự ấy?
Chiếc áo quan có vẽ, sơn bóng bẩy
Huyệt đào sâu hay chỉ nông choèn?

Mâm cơm dành cho họ hàng, dành cho người phúng viếng
Được làm to như tiệc vui hay điềm đạm buông đau?
Và bạn bè nhứng ai còn sống sót?
Chống gậy, phều phào nhắc kỷ niệm cùng tôi.

Đứa cháu nội nào đấy vẫn còn nhỏ tuổi
Không biết người lớn đang làm gì
Hỗn độn những tiếng khóc, tiếng cười y như lúc nó bị dọa những khi ăn biếng
Chỉ có tôi bây giờ mới biết: chuẩn bị rước tôi đi...

Điều cuối cùng tôi muốn biết
Hài cốt của tôi đen hay trắng?
Nếu là trắng tôi có tội với đời
Nếu là đen tôi hoàn toàn thanh thản.



Một chiều

Một chiều không lá úa
Ta làm héo hon nhau
Lao xao rơi kỷ niệm
Của anh đâu, em đâu.

Một chiều không lệ thuộc
Vào chiều gần chiều xa
Nhìn mắt nhau xê xế
Nước mắt muốn vỡ oà.

Một chiều không có thật
Trong tim ta biết thôi
Cái chiều không lá úa
Là chiều yêu lưng trời.



Em

Em - dịu ngọt với những lời âu yếm
Em - đắng cay với tờ thư từ biệt
Em rất gần - ảo ảnh - Em rất xa.

Em - thân quen như tuổi tác với thân già
Em - xa lạ cái ngoảnh nhìn hoa mỹ
Em - rất yêu - Mộng vàng, Em hoá chị...

Em - long lanh như hồ nước mùa thu
Em - ngầu đục những nguồn âu yếm mới
Em chân quê - Men say - Em diệu vợi.

Tôi - men say - tôi - một kẻ dại khờ.



Vụng dại

Tôi vụng dại đến già còn vụng dại
Chỉ mong giúp ích cho đời bằng cách thật yêu em

Nhưng yêu thực nhiều và em thì bực bội
Như kẻ ngu si lại quá thiệt tình

Biết làm sao đến lặng im cũng vùn
Lúc xa em cũng không biết đường xa

Tập tành thương, chỉ những điều vụn vặt
Dành nhớ em lại nhớ việc mình làm

Đến bao giờ biết yêu em thật khéo?
Để em cười trong những lúc nghỉ ngơi

Tôi chỉ mong giúp ích được cho đời
Bằng cách yêu em
                          dẫu cả đời vụng dại.



Mời nhận

Tặng em một mảnh trăng vàng
Sao em lại chối nhẹ nhàng thế ư?
Em rằng không thích riêng tư
Thì em cứ nhận lấy như của mình
Rồi em tặng lại người tình
Mà em thương, thế cũng xinh nhường nào
Để tôi thấy được gửi trao
Tôi không tủi khổ với bao nỗi này

Tặng em một mảnh trăng gầy
Em nhận là được
                         cho ngay mặc lòng...



Hỏi

Yêu anh, em thích hỏi
Những điều mà anh hay
Cả những điều không biết
Không có trên đời này.

Yêu anh, em thích hỏi
Để nghe anh trả lời
Vì những điều anh nói
Không bao giờ xa xôi.

Yêu anh, em hỏi nữa
Những điều em nghĩ ra
Mà anh không thể biết
Để xem lòng thực thà.

Muốn bên anh hỏi mãi
Những điều dù không đâu
Cả những điều đã hỏi
Để được nghe từ đầu.



Hương

Hương quen từ mái tóc
Hương lạ từ nước hoa
Nếu như sau ngày cưới
Hương nào thêm đậm đà?

Hương quen em tự có
Hương lạ bỏ tiền mua
Nếu như sau ngày cưới
Lấy đâu ra tiền thừa.

Hương quen thì ở lại
Hương lạ mau bay đi
Nước hoa thơm một chốc
Tóc em thơm muôn thì.



Tình đêm

Đêm âu yếm lại bên chàng
Ru chàng giấc ngủ muộn màng lắng sâu
Có nghe trong bóng đen sầu
Đêm buồn chàng phụ, đêm thâu phận mình.

Mấy giờ... Chàng đủ mộng xinh
Chàng quên đêm đã tận tình vuốt ve
Đêm xa chàng đón nắng về
Nắng đi, chàng đợi một bề đêm buông.

Chàng vui bao kẻ sã suồng
Khi nào nhảm chán hãy buồn với đêm
Nhìn vào muôn mắt sao êm
Thì thầm ánh lửa tình em với chàng.



Em buồn

Em buồn, một giọt lệ rơi
Héo lòng tôi, héo tình tôi, héo mùa
Tím sầm lại một cơn mưa
Tôi như đứa trẻ như vừa lớn lên

Hỏi em - chỉ có sấm rền
Hỏi lòng tôi phải chịu đền những chi?
Giọt buồn tựa ngọc lưu ly
Em không nói, em nói gì với tôi?

Giữa môi ngấp ngứ bao lời
Chìm sâu, vì lệ đã rơi xuống kìa
Vui nào đã đặt dấu chia
Nhân tôi, nhân với nỗi khuya khoắt buồn.

Lặng yên mặc gió dập dồn
Mặc mưa rắc lạnh tôi còn thiết đâu
Tại vì ngấn lệ thẳm sâu
Làm tôi chết đuối chân cầu quá yêu.



Tự tình

Ai đấy mang đi mất
Của tôi niềm nhớ thương
Nên nhịp nhàng giừo phút
Mất đi không khí thường.

Đất bốn phương đều lạ
Trời cao muôn điệp trùng
Mà ai thì đi vắng
Cho tôi này ngóng trông.

Đâu có yêu say đắm
Chắc là đùa đấy thôi
Chắc là đùa ghê quá
Nên nhớ thương mất rồi.

Nếu đi không trở lại
Tôi biết làm sao hơn
Ai vui nơi nào đó
Tự tôi biết giận hờn.

Giờ vẫn còn hy vọng
Nhớ thưong quay trở về
Dù nhớ thương thay đổi
Còn mình tôi chân quê...



Em của tôi

Em sẽ không là của một ai
Nếu một ngày trên đường yêu em bước
Tôi đã đón em vì đã chờ em
Tháng, rồi năm của tuổi đời mong ước.

Em của lòng tôi lúc biết lo âu
Tôi đã sợ kẻ nào tranh em mất
Và tôi nghĩ là em rất thật
Tôi sẽ yêu thật đúng với lòng mình.

Em của ánh mắt tôi rất đỗi em đềm
Cái vẻ đẹp chẳng có gì so sánh
Ở đời này tôi tưởng rắng sức mạnh
Là nhìn em cũng đủ sống đời vui.

Em của trái tim tôi những bồi hồi
Nhịp thở hỡi, sao trong người vộn vã
Tình thương yêu dành riêng em tất cả
Không kẻ nào được gọi mãi tên em.

Tôi còn sống, nghĩa là em của đời tôi
Trong tất cả những ngày Hai tư tiếng
Còn làm thơ, vẽ tranh, còn biết đến
Một tình thương, em phải có bên kề.

Em, đi xa - Em vẫn cứ hiện về
Để tôi tin là em không hề mất
Khi gần nhau, giữa phút giây cỏ mật
Em phải là vòng tay xiết của tôi.


Ví dụ

Ví dụ mây yêu trăng
-Đó là điều hợp lý

Ví dụ bướm yêu hoa
-Có điều chi lập dị?

Ví dụ tôi yêu tôi
-Có làm sao đâu nhỉ!

Ví dụ tôi yêu em?
...


Thú nhận

Bắt đầu một sáng gặp em
Ngỡ ngàng dù rất thân quen qua lời
Thế là từ đấy, tim tôi
Bộn bề thương nhớ vô hồi tới em.


Thu

Mùa thu rơi trên con đường
Có em trăng tròn nghĩ ngợi
Có người già cười chống gậy
Mùa thu của ai, mùa thu…

Ta không còn thương chiếc lá
Ta chưa già tuổi bao giờ
Quên mùa - nhớ em gái nhỏ
Quên năm - nhớ dáng cụ già

Hình ảnh thu còn kỹ lưỡng
Nhưng ta đi vào qua loa
Sống như một người có vợ
Vội vàng ngày qua, tháng qua…

Thu rơi rồi thu nảy lộc
Ta còn gì nếu không rơi?
Ta thề xanh hơn đời lá

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét