VIẾT Ở NHA TRANG

HÀ HUY HIỆP 

VIẾT Ở NHA TRANG

TỪ 19-03 ĐẾN 02-03

NĂM 2013



1 - NĂM RƯỠI SÁNG – 1

Ngoài biển xa
Mặt trời lục đục dậy
Hâm nóng lại biển
Cho sóng dạt vào bờ.
Sóng mang theo những con tàu chiều qua đi lạc.

Con người lạ thật
Ngày ngày chỉ một hành trình
Không nhàm chán
Hết Biển - Thuyền – Cá
Đến Biển – Cá – Thuyền
Gia đình,vợ con chỉ là lớp lót
Cho Biển – Cá – Thuyền không bị dính vào nhau.

Những nhà thơ rủ nhau ra biển tắm
Thực chất là đi khử trùng
Nhưng thơ lại để nhà tiếp khách.

Nhà thơ
Nói nhiều thì súc miệng nước biển
Nói ít thì súc miệng nước rửa chân.


2 - NĂM RƯỠI SÁNG -2

Trải qua một đêm
Trong lành và ngon giấc
Sớm ra ai củng thấy bẩn

Vừa tắm sạch bằng biển chiều qua
giờ đã hết
Lại phải vệ sinh lại từ đầu
Như xây nhà trên cát, chiều qua.

Một đêm,vì thơ
Viết thơ như sinh đẻ
Thơ thì ít
Mà nhiều nhau thơ
Nước ối thơ cũng lắm.

Đẻ thơ-có đớn đau,nhưng hạnh phúc
Nuôi thơ-đi chiều ngược lại
hạnh phúc rồi đớn đau
Từ năm rưỡi sáng qua
Đến năm rưỡi sáng nay
Và năm rưỡi sáng ngày mai nữa.

Cứ thế - cứ thế
Như sóng đánh vào bờ
Còn nhà thơ
Nhờ thơ đánh mình ra biển.



3 - VÀO NHA TRANG

Ta từ Sầm Sơn vào Nha Trang
Ta không tin biển Việt Nam sạch thế
Ta ở Sầm Sơn sợ gái điếm
Vào Nha Trang ta lại thấy thèm.

Muốn tắm khỏa thân
Mà nước biển trong quá
Muốn tắm nắng cùng người Tây
Sợ nhầm là con nuôi

Trên bãi tắm,ta không dám đi đâu
Dễ bị nhận ra khách du lịch
Bỏ thói quen ngoài kia
Trong này thôi cá tính
Theo nhau tắm cả áo quần.



4 - THƠ NGẮN NHA TRANG

Một

Biển xanh ngon,bày ra
Nhiều,ăn không thể hết
Tiếc em,chẳng có bên cùng
Chuyển sang ăn em.

Hai

Hành trình từ giường tới mép biển
Cũng có người tự hào
Ngày ngày thứ tự
Như phác đồ điều trị bươn bả
Đem từ nhà đi.

Ba

Tắm
Có đàn bà tắm cùng
Chỉ mong họ chết đuối mà vớt
Nghĩ thôi, làm họ sợ - về
Mình sợ chết đuối,về theo.

Bốn

Rất nhiều
Xác san hô dạt bờ
Biển vẫn trong,không thối
San hô tiến hóa đi,thành người
Ta sẽ đợi.

Năm

Người nước ngoài đến biển thì cởi ra
Còn ta,chỉ cởi khi đóng cửa
Da thịt ta là thứ còn xa xỉ
Nên chỉ bán,chứ không cho.



ĐI NGHỈ DƯỠNG

Người gầy – thì bảo đi vỗ béo
Người béo – thì bảo đi teo mỡ

Bữa ăn rào rào ong vỡ
Ai biết người có công với cách mạng
Bao nhiêu phần trăm.

Đi nghỉ dưỡng
Như đi rối già
Thương binh – lừa vết thương tái phát
Mẹ anh hùng – cõi lòng thêm tan nát
Được đi vì đã mất chồng con.

Chưa quen nắng gió Nha Trang
Đã hết kỳ nghỉ dưỡng
Trở về
Lòng nhẹ nhàng
như vừa đi vệ sinh.

Nhà thơ,vẫn còn ở lại
Xa vợ con
để được sống một mình
Để viết thơ về hạnh phúc gia đình
Bằng cơm gạo nhà nước.




5 - ĐI TRẠI SÁNG TÁC

Trại sáng tác
Là cái trại cối xay
Thời gian lắp mô-tơ vào đó
Các nhà thơ: trong xanh,ngoài đỏ
Bóc ăn thấy chua chat
Hạt đắng he.

Thời gian,lúc chậm khi nhanh
Hai tư vòng, mỗi chặng
Ai là thóc – thì lấy trấu làm vui
Ai là hạt tiêu – trăm phần trăm cay đắng.

Chậm nhanh,mỗi người một thủ pháp
Bữa ăn,ai cũng đúng giờ.

Ai khôn – thì mang sáng tác sẵn
Ai dại – thì không đi trại
ở nhà đi làm.




6 - ĐI THĂM ĐẢO

Háo hức đi
Chọn chỗ háo hức ngồi
Háo hức song
Rồi cuối cùng im lặng
Mặc song diễn thuyết,biển nhìn mình.

Bước lên đảo
Tưởng chỉ là mô đất
Nhờ có người đến trước,ta mới tin
Nhưng ta không tin cái ghế ngồi tử tế
Vừa đặt mông đã mất hai mươi nghìn.

Đảo không phải đàn bà
Vẫn có vốn tự có
Đến – phải mua
Và ngắm – phải chi tiền
Đảo ngậm nghịu như người không biết chữ
Như người trần xấu bẩn
Giữa biển tiên.

Đoàn ta đi,toàn những người mất ngủ
Những hay mồm,lắm chuyện
Sao vội thôi?
Ngồi – giống thương binh
Nằm – giống chết rồi
Tiếng máy ồi ồi
Tàu quá tải.

Đoàn ta đi
Là không về trước được
Thừa ưu tiên,chế độ cũng nằm mơ
Ngồi chờ đợi
Nhìn thời gian dần chết
Ta – kẻ ra đi
mà hóa kẻ đợi chờ.

Không làm gì mà sao ta thấy mệt
Hơn cả nghe thơ bè bạn đọc ở nhà
Hơn cả đêm bị vợ con chì chiết
Hơn cả ốm nằm điều trị viện K

Đi thăm đảo – thành chuyến đi trải nghiệm
Về đến phòng - bỏ biển, tắm qua loa
Bữa ăn tối như đổ xăng xe máy
Lên giường buông
cơ thể vỡ òa.

Để sớm nay,bữa ăn ai trễ nải
Thất bại đi
Thành công ngủ
Đêm qua.




7 - GỬI HAI CON

Con
Vị quan tòa xử án: Bố ơi
Còn bố
Phạm nhân không thể về đầu thú
Vì đi trại sáng tác.

Con – phát lệnh truy nã: Bố về đi
Bố - thêm tội lừa dối: Mai bố về
Nhưng bố không về
Mà lại viết thơ tán tỉnh người đàn bà
không phải mẹ.

Con tuyên phạt rằng : Con nhớ bố
Bố phải chịu hình phạt trên giường
từ chối lời mời đi vui chơi giải trí
với mấy em mới quen.

Hình như mẹ
Phúc thẩm bố thành vô tội
Mẹ tưởng thêm dầu – bố thắp sáng chữ nghĩa
Nhưng đâu hay
Bố thiêu mình trong nhớ nhà da diết
Dầu của mẹ đổ vào
Giọng nói con như gió thổi đêm đêm.

Đáng đời bố lắm, đáng đời thêm…



8 – THƠ KHÔNG ĐẶT TÊN

Nhuận bút cho nhà thơ
Như nắng cho hoa cỏ
Thơ từ đó
Sống cuộc đời đi khao.

Thơ sinh ra
Chỉ được làm bồ nhí
Thơ ra bồ nhí
Mẹ con cùng cặp với nhà thơ.

Tiền và thơ
Đôi bên đôi cánh
Lúc lượn bên thơ
Lúc lượn bên tình
Và chọn Hội nhà văn để đỗ.





9 – LỜI YÊU

Anh nói lời yêu – nhiều đạm
Làm em gút,em đau.

Anh ơi
Em đã một đời chồng
Lời yêu đừng hứa cưới.

Em giờ
Như vừa sẩy thai
Lời yêu đừng sinh nở.

Lời yêu như món nợ
Trả rồi
Em lại cho vay.




10 – TÌM TÊN MÌNH TRÊN PHỐ

Tôi đi tìm tôi
Trong thành phố đông người,lắm xa lạ.

Tôi đây ư
Làm chủ một nhà hàng
Nhân viên nhiều hơn khách.

Tôi đây ư
Một nhà nghỉ mini
Mổi tiếng,mỗi phòng ,thu một cặp.

Tôi đây ư
Đã làm ăn lận đận
Vừa thấy bún,phở ,miến,mì…
Lại thấy bán cà-phê.

Tôi đây ư
Sáng sửa chữa ti vi
Nửa đêm treo: Tẩm quất,thư giãn.

Tôi đây ư
Chuyên thu gom đồng nát
Lại cửa hàng: cát, sỏi, gạch,xi măng…

Tôi đây ư
Giảm giá giày thời trang
Còn thanh lý gấp sốp quần áo.

Tồn tại được giữa đô thành bát nháo
Tôi trở về với biển: có xe ôm.




11- TA ĐÃ GIÀ RỒI

Nhìn áo quần trong tủ
Muốn mặc liền một lúc cho hết
Mặc thử từng bộ soi gương
Thấy bộ nào cũng như đi mượn.

Buồn
Nhắn tin cho bạn
Nhầm sang đứa cháu giáo viên
Nó trả lời tin
Chú già còn tí tởn.

Xin vào câu lạc bộ thơ
Mãi,họ mới đồng ý
Sinh hoạt, nghe đọc thơ nhau
Sợ quá, nói khó xin nghỉ.

Ta – thành kẻ nhỡ nhàng
Bao giờ tái xuân mới đến?
Tóc hơi lơ phơ
Như nhuộm phải thuốc đểu.

Bạn bè còn nguyên
Đứa thành đạt – thì nó không muốn gặp
Đứa không ra gì – thì làm ăn xa
Đứa ngày xưa thầm yêu
Thì chồng nó ghen,lại làm đồ tể.

Rỗi, ở nhà với vợ con
Mở ti vi, hết thời sự lại tắt

Ta đã già rồi, già thật
Mà hai mươi năm nữa mới về hưu.




12- THƠ CHO HẠNH

Ta có nhiều thứ cần làm
Sao một thứ không làm – là nhớ em

Em – người mang đến cho ta một đứa con
Và sinh cho tab a đứa nữa

Lúc em cần ta nhất
Ta lại ra đi
Những đứa trẻ ở nhà
Thay nhau làm bố
Cho bố thật, đi xa làm thơ.

Ta có nhiều thứ thương trên đời
Thương em – sao chưa đến lượt?

Ta thương người đàn bà chờ chồng hóa đá
Mà quên em cũng đang chờ ta
Ta thương người sớm hôm tần tảo
Mà quên em một mình bốn con.

Mất ngủ với bao điều, bao người
Mất ngủ - mỗi ngày một lãi
Phần trăm của em góp vào tồn tại
Từ buổi ta đi lại thấy hanh hao.




13 – SINH NHẬT CON

Sinh nhật con
Mà bố như không có
Mẹ đã kiếm người đàn ông thay thế
Nhưng ông ta không biết làm thơ.

Con đòi mua bup bê làm quà
Bố là búp bê xa, con có thấy?
Dặm trường không về kịp
Vài bữa thôi, bố với búp bê về.

Sinh nhật con
Sẽ có rất nhiều quà
Một mẹ, hai cha, ba dì
Và bốn ông bà nội
Với muôn vàn yêu thương mong mỏi
Con trở về với bố thật của con.

Con thổi nến
Ừ, đả mười một ngọn
Ngọn thứ mười hai – bố gửi con, không tắt
Sáng soi con rạng rỡ cắt
Bánh ga-tô
Phần của bố, con cắt rất to
Cả đời bố xa con ăn không hết.

Sinh nhật con
Chỉ mình bố biết
Bố giấu thơ, không viết
Lòng bố thành tản văn
Nhớ con, yêu con như song đánh
Mà không sao tới bờ.




14 – NGỒI NHÀ MỘT MÌNH

Chẳng biết đi đâu
Sách thơ, đã đọc hết.

Xem ti vi
Quá nhiều người không ưa
Bật hết các kênh
Kênh nào cũng thấy họ.
Tắt đi, mở đài
Nghe phỏng vấn nông dân.

Ngồi nhà
Mời bạn đến thăm
Ra mở cổng, lại thành khất nợ
Người hứa đến, không đến
Người muốn đuổi đi
Họ lại tới đều.

Ngồi nhà, một mình
Thấy nhàn như trong trại
Đọc tờ báo cũ
Thấy ngay trang giết hại
Lật trang sau
Thấy đặc xá
Có cả
Mấy người quê mình.




15- NHỮNG CON GÀ KHÔNG BIẾT ĐỚN ĐAU

Những con gà trong trại
Hưởng cuộc đời thư thái
Không làm mà vẫn thừa ăn.

Hiểu lòng mái tơ
Lại không phải gà trống.

Những con gà mai mái bên nhau
Nhìn nhau ào ạt đẻ
Tôn thờ đức mẹ đồng trinh
Và phủ nhận gà trống
Trống buồn, tiếc đời
Chẳng biết thiến cho nhau.

Những con gà một đời, ba mùa
Mùa lớn
Mùa đẻ
Mùa cân lên, ra đi.

Không buồn vui, không tiếc nuối
Những con gà không biết đớn đau.




16- THƠ QUÊ

Đất quê không bán
Mà người vẫn mua
Em trở thành người giàu bất đắc dĩ.

Có tiền, em sắm ,em sanh
Thấy làm giàu không khó
Nhưng chẳng làm giàu cho em.

Có tiền
Em tiêu cho người khác
Em tiêu
Em bán
Em tiêu.
Bán nắng ,bán mưa
Bốn mùa em bán nốt

Bán nghề, em bán cả đường đi

Trở về,căn nhà
Không vườn, không cửa sổ
Bán dâm
Em bỏ lên chùa. 

VIẾT Ở NHA TRANG
TỪ 19/03 ĐẾN 02/03 NĂM 2013

1 nhận xét:

  1. Tôi đọc thơ của Hà Huy Hiệp. Cứ như bơi trong biến. Thấy mình hoá muối.

    Trả lờiXóa