"Thơ Hà Huy Hiệp"

HÀ HUY HIỆP

"Thơ Hà Huy Hiệp"

NXB Văn hoá dân tộc 2004




Hoa dại

Bông hoa em hái tặng tôi
Tôi khen trông thật giống môi một người
Em chê hoa đẹp nhưng lười
Mải màu mê sắc quên lời gửi hương
Rủ về ong bướm bốn phương
Khi cạn mật, ong theo đường bướm đi

Tôi buồn hoa chẳng ra chi
Sao em lại hái làm gì tặng tôi?
Em cười, tặng để vui thôi
Nghĩa là hoa dại
                          Thế rồi lặng im.
                                       
                                      1991


Viết lúc đêm

Chỉ mình anh chịu đựng được em
Những xướt xát của rất nhiều mảnh vỡ
Ta xô xát nhau chính nơi ta ở
Một giọt nước thêm, nước cũng thể tràn.

Chỉ mình anh chịu đựng được em
Những vết tích không dễ dàng lành lại
Em kiêu hãnh chẳng nghĩ mình phải trái
Những đau anh không trở lại êm đềm.

Chỉ mình anh chịu đựng được em
Khi phải dấu trong mình mọi chuyện
Để khách khứa ra vào còn thân thiện
Trong mắt người, ta vẫn sống bình yên.

                                     13/7/1993


Thoáng gặp

Mỏi mong được gặp em
Một thoáng thôi, cũng đủ
Nhìn em không cần lâu
Không nói lời bùa chú.

Thế mà gặp em thật
Nhưng em vội về ngay
Chưa kịp đưa cốc nước
Đã cầm về chia tay.

Em vội như cánh chim
Sao giữ em ở được
Chỉ kịp giữ lòng mình
Đừng hoá thành biển nước.

                                 19/8/1993


Riêng chỉ tình yêu

Riêng chỉ tình yêu
Anh trở thàmh liều lĩnh
Dám thương nhớ em lại còn suy tính
Chuyện tương lai với con cái cửa nhà
Dám đương đầu mọi bão tố phong ba
Đưa em tới đất trời riêng hai đứa.

Riêng chỉ tình yêu
Với anh là tròn trịa.

                      19/1/1994


Trăng

Ngày tôi còn thơ bé
Hay gọi thầm chị Trăng

Năm tôi mười sáu tuổi
Làm bạn với trăng rằm.

Thời gian trôi thấm thoắt
Con tôi tuổi mười lăm
Ngây thơ con kể lại
Kết bạn với trăng rằm.

                                6/4/1994


Sợi tóc

Em buộc chặt tình anh bằng sợi tóc
Để hằn sâu
                thắt lâu
                         quên nới lỏng.

Sợi tóc em
                mỏng
                         nay tóc đã bạc rồi
Nhưng vẫn không phai lời
                         cho tình vẫn thắt
Sợi tóc em không đứt.

Cả đời còn day dứt
Với cái mỏng manh
Đủ làm ký ức
                    anh
                          trong đời phơ phất nhớ.
                                             
                                               2/8/1994


Cảm nhận một mình

Trong xa vắng chỉ mình tôi nhìn thấy
Dáng em đi làm gió bảo thầm cây.

Trong im lặng chỉ mình tôi nghe thấy
Gió nói rằng em bình thản như mây.

Trong gần gũi chỉ mình tôi sợ sệt
Hết lòng yêu vẫn tự bảo chưa đầy.

Trong sợ sệt chỉ mình tôi biết đến
Đã dâng đầy, em nỡ phụ, rời tay.

                                     7/4/1994


Giấc mơ buồn

Trong giấc mơ
Tôi làm quên một cô gái
Vốn tính lả lơi
Là bàn tay tôi...

Một cái tát điếng người
Bàn tay tôi
Hoá đá.

Tỉnh dậy vẫn buồn
Bàn tay đờ đẫn
Má hãy còn đau.

Chẳng phải giấc mơ mình đâu
Mơ nhầm giấc mơ người khác.

                                   10/10/1995


Tạ lỗi

Chúng con thưa với mẹ cha
Cho chúng con đi theo tiếng gọi
Ở ngoài kia có thể là gió thổi
Có thể là ông tiên hẹn ngày xưa.

Xa chúng con cha mẹ chớ buồn
Cho chúng con được tự mình nhóm lửa
Trên đường đi có khi nào lệ ứa
Chúng con gọi quê hương che chắn một căn nhà.

Lời hứa ông tiên với lời dặn mẹ cha
Chúng con vẫn cất trên đường gió nổi
Nếu chỉ thấy những gì tội lỗi
Chúng con lại về sám hối tuổi thành niên
Chúng con lại bắt đầu bằng những bước đầu tiên.

                                                     13/10/1995


Tình yêu

Đàn bà như con nhện
Giăng lưới tình để bẫy đàn ông
Vì đàn ông ngu ngốc
Với niềm tin cuồng say
Đàn ông liền mắc bẫy
Nào hay!

Đàn ông như con nhện
Giăng lưới tình để bẫy đàn bà
Bởi đàn bà khờ dại
Đắm đuối và thơ ngây
Đàn bà liền mắc bẫy
Nào hay!

Tình yêu là thế đó
Cả đàn ông, đàn bà
Bẫy nhau bằng mật ngọt
Thế mà thành tình ca.

                           25/10/1995


Bến sông xưa

Về bến sông xưa
Rêu trơn chờ ta ngã
Cánh chuồn cơm hối hả
Sợ rơi vào tay ta.

Bến sông xưa còn ca
Lời những con sóng nhỏ
Tiếng reo từ hang cua
Tan vào chiều với gió.

Ta còn vương kỷ niệm
Làm trơ ghềnh đá xanh
Làm tan bầy mương nhỏ
Không thuộc của riêng mình.

Bến sông xưa vẫn hát
Lời nhớ nhung êm đềm
Con sóng còn nhận mặt
Ghềnh đá còn nhớ tên?

                       17/11/1995


Bông hoa mọc lên từ bùn tối

Đẹp nhất là mặt trời
Với bầy nắng ham chơi muôn sải
Em ước ao là đứa con hoang dại
Của mặt trời.

Khi còn trong bùn sâu
Nghe đất kể chuyện
Nghe nước kể chuyện
Dội vào em một nỗi khát khao
Nhìn thấy con người.

Người bạn đầu tiên của em là bướm
Bạn thì thầm với em
Biết bao điều lạ
Nhưng hay hơn cả
Là chuyện có một bông hoa
Khao khát sinh ra
Được nhìn thấy mặt trời.

                         9/1/1996


Đợi em

Anh đợi em trong căn phòng nhỏ
Ra vào rồi lại vào ra
Anh đợi em trong đi lại đi lại
Đi theo nhịp bước lập là.

Anh đợi em cùng chiếc ghế tựa
Chiếc quạt trần và cốc nước trong veo
Sốt sắng làm chiếc đài sốt sắng theo.

Anh đợi em, đợi từ lần hẹn trước
Đợi lần này anh đợi cả lần sau
Em bây giờ có thể, ai biết đâu...

Anh đợi em cùng chiếc kim giờ
Cùng hoàng hôn, cùng ánh sao mờ
Trong đêm, trăng đã không cùng anh
Đợi em.

Có ai đợi em như anh
Đợi em
           màu đợi xanh.

                           22/1/1996


Nếu

Nếu là tranh, em liệu là tranh lụa
Nhẹ nhàng thương nhớ, nhẹ nhàng yêu
Những cảm xúc gợi sâu vào ký ức
Chút làm duyên gội tím mảng ban chiều.

Nếu là hoa em liệu là hoa trắng
Chỉ ít hương đủ gìn giữ riêng mình
Đủ vương vấn tận đằm sâu ý nhị
Hơi buồn buồn và man mác xinh.

Nếu là vui em khước từ ngày hội
Mà chọn thu nào đấy nửa trăng mờ
Em sẽ hát, amh không nhìn rõ mặt
Đêm cũng đừng rõ mặt, để còn mơ...

                                    18/4/1996


Lúc ra đi

Tôi mang từ ở quê ra
Một ông lão ốm đã ba tháng rồi
Thuốc thang vẫn uống từng nồi
Còn đau gấp một, gấp đôi, gấp nhiều.

Tôi mang từ quê một chiều
Có em bỏ gãy cánh diều trong nôi
Gió về tiếng mẹ ầu ơi
Chẳng bao giờ thấy con cười nữa đâu.

Tôi mang từ quê mắt đau
Từ quê cảm cúm, nhức đầu, sốt cao
Gửi về những khúc ca dao
Những câu chuyện cổ gió chao cánh diều.

                                           6/5/1996


Tình già

Những ngàt mưa giông bão táp
Chỉ chủ nhật lầm lì đi qua
Cơm nước có tay bà
Chuyện trò ông với rượu
Khi con cháu không về
Thả nỗi bâng khuâng.

Những câu chuyện vu vơ một thuở
Nhạt phai như dã rượu ông
Những ký ức xôn xao thời trẻ
Mờ phai như khói nhạt hồng.

Tuổi già mây chiều trắng bạc
Không trôi phương trời xa xôi
Mà lòng màu nắng chín
Buồn vui một đời người.

Ai hay thời tiết trở
Ông đau chỉ có bà
Ai hay mưa nắng nỏ
Ông dìu bà mắt hoa.

Rót chén rượu tràn ra
Bên nhau vẫn thấy tuổi già lẻ loi.

                                 6/1996


Người rơm

Ai cho tôi phận làm người
Nón mê đội, khoác áo tơi một đùm
Giữa vườn xua đuổi gà chim
Mà đành bất lực đừng nhìn chúng ăn.

                                2/6/1996


Ngỡ

Ngỡ là không còn gì em nữa
Chỉ nhớ nhờ những kỷ niệm mờ phai
Chỉ lướt mướt những ngày em thà thật.

Em đã đi qua cơn bão nghiêng lòng
Em lắng xuống phần đau riêng mình
Cứ ngỡ người ta thay thế được em
Ngỡ quên được tình riêng xa cách.

Nhưng em trở lại bất ngờ
Em sống dậy dịu dàng mãnh liệt
Em về đúng vị trí em xôn xao
Nơi dấu ấn vẫn còn xanh xiết.

Ngỡ sẽ nguôi đi về em mất mát
Ai ngỡ còn em mòn mỏi vẹn tròn
Ngỡ sẽ quên em như vào giấc ngủ
Đâu biết còn những ký ức vàng son.

                                   22/6/1996


Tự hoạ

Ta ngồi vẽ chiếc mặt ta
Giống như mảnh vụn vỡ ra từ đời
Nửa mặt khóc, nửa mặt cười
Hư hư thực thực tựa người, tựa ma.

                                  4/7/1996


Đi qua

Người hỏi tôi có giật mình không?
       -Đã một tiếng đi qua
       -Đã một ngày đi qua
       -Đã một tháng đi qua
       -Đã qua mười hai tháng.

Người hỏi tôi nếu tất cả đã hết
       -Có luyến tiếc không?
       -Có thở dài không?
       -Có không than khóc?

Tôi không trả lời, tôi không dấu diếm
       -Ngày giờ qua
       -Tháng năm qua
       -Thở than qua
       -Luyến tiếc qua
Có nghĩa gì đâu khi không thiết sống?!

                                  17/9/1996
                                13/10/1998


Trường tồn

Sẽ chẳng còn nữa mùa xuân
Hoa tươi vì không ở lại
Sẽ chẳng còn nữa mùa hạ
Lá xanh vì ngả sang vàng
Sẽ chẳng còn nữa mùa thu
Quả chín thì mai sẽ rụng
Sẽ chẳng còn nữa mùa đông
Chồi non vì xanh ấm cúng.

Sẽ chẳng còn nữa đời người
Trái tim, vì khi mệt mỏi
Nhưng vẫn còn mãi linh hồn
Vì đã hoá thành câu hỏi.

                              17/9/1996


Sen cuối hạ

Bông sen nở cuối mùa qua
Làm quen với cảnh lá già xác xơ
Thiết chi nữa đến đợi chờ
Ngậm tình để nhạt những lời buông lơi.

Người yêu bỏ bóng đi rồi
Cành hoa sương khóc kệ đời gió chao
Rô con đã lớn chẳng chào
Chú chim bói cá bay vào khoảng không.

                                        31/8/1996


Mây chiều

Heo heo rảnh gió tạt qua
Phất phơ vạt áo mấy bà gánh rau
Chợ chiều người đã về đâu
Mà em luôn bảo về sau cuối chiều.

Trên đường nắng đã xiêu xiêu
Ngọn may riết thổi ít nhiều vướng anh
Áo chiều nhàn nhạt mong manh
Lời em bỏ lửng hoá thành gió may.

                                   12/9/1996


Cỏ

Người về theo lòng đất
Cỏ bắt đầu lên xanh
Một cặp vợ chồng nọ
Sinh đứa con khoẻ lành.

Người ra đi câm lặng
Người trở về oa oa
Gặp nhau trên lá cỏ
Không nhận nhau người nhà.

Ngày lên rồi ngày xuống
Người nối người vòng vo
Cỏ vẫn xanh mỏng mảnh
Chọn làm nơi hẹn hò.

                            19/6/1996


Tình suối vàng

Tôi hẹn bà ở dưới suối vàng
Nơi nguyện ước đang chờ ta ở đó
Ta sống nốt tuổi già nguội lạnh
Không bộn bề như thuở thanh niên.

Ta dại khờ, lẩn thẩn trước cháu con
Chúng mải đi, mải vui, mải sống
Ta chỉ còn hai thân già cô quạnh
Dìu nhau đi nốt quãng thời gian.

Tôi sảy chân lạc vào cõi mênh mang
Không trăng trối gì đâu, chỉ hẹn bà có vậy
Nhớ giùm tôi những gì không ai lấy
Ta đem về làm một nỗi đau riêng.

                                  16/9/1996


Xô xát

Căn nhà ướt nước mắt
Tình yêu vừa ra đi
Một chiếc bát bị đập
Đứa con sợ khóc oà.

Chồng vằn mắt đỏ
Con chó chui tọt gầm giường
Vợ khóc ôm con
Bầy gà chạy ra ngoài ngõ
Cái bát giữa sân không còn.

Căn nhà rồi khô nước mắt
Tiếng nói cũng khô ruộng đồng
Cửa giả vênh, tường nứt
Láng giềng dễ gì cảm thông.

                           28/9/1996


Tự ru

À ơi, đêm sắp tàn canh
Lời con dế gọi bạn tình đã ngưng
Ngủ đi, ơi muối, ơi gừng
Dẫu thôi cay mặn xin đừng quên nhau.

Buồn thì gửi lại về sau
Để yên con dế lắng sâu gọi tình.

                               31/9/1996


Tìm tình

Tìm chim trên trời
Anh đã thấy
Tìm kim đáy bể
Anh đã thấy
Tìm em, anh cũng thấy
Nhưng không tìm thấy tình em
                                           một thuở êm đềm.

Ai là ngày xưa của em
Đã mang tình yêu đi mất
Tình yêu ơi, ở đâu...
Để em là của nhau.

Ngày trước nối ngày sau
Tình yêu không tìm được
Ta thả chim về trời
Thả kim về đáy nước.

                       31/10/1996


Muối mặn gừng cay

Muối bắt đầu biết mặn
Gừng bắt đầu biết cay
Từ khi má em ửng
Cong cong đôi lông mày.

Làm quen em không được
Mới thẫn thờ chiều nay
Muối bắt đầu lại mặn
Gừng bắt đầu lại cay.

                          15/11/1996


Em

Mùa đông đang khao khát
Chút nắng non nhú vàng
Yêu mùa xuân lặng lẽ
Nên đợi chờ em sang.

Mùa đông đang buồn rét
Rét thứ rét vụng về
Mưa thứ mưa nũng nịu
Bảo em thường vẫn chê.

Xuân ít khi hiểu thấu
Nên xuân ưa muộn màng
Đến ngày mai, đông vẫn
Rét lòng chờ em sang.

                      24/11/1996


Thăm người tình chưa trọn

Ta đến thăm em không hồi hộp
Khi mùa đông đã ngậm vào ta từ buổi đầu thu
Mùa đông chẳng nói câu gì, không hình ảnh
Căn nhf của em phảng phất mùa đông
Em hẹn chờ ta ở đó để ta chờ, chờ mãi.

Cái tái tê trút xuống bàn tay, bàn chân
Ta không nắm được nụ cười,
                            không đi qua được lời thề trắc ẩn
Và đi lặng lẽ trong đêm thản nhiên
                            buồn như chiếc lá mùa thu.

Tình ơi, mi mong manh như gió thở
Mà lắt lay dính chặt tâm trí ta
Ta xót thương tia nắng chơi vơi
Trót thương hơi thu se sẽ
Nên không dám quay lưng khảng khái bước đời.

Ta đến thăm em mong nói một lời
Một lời vẫn còn trong ý nghĩ
                          và chưa được có bao giờ
Em chẳng nghĩ gì đâu, cũng thản nhiên
                          không trở về như lời chờ vội thả.

Ta nghèn nghẹn vui trong lồng ngực
Tình mong manh vỡ tặng làm hai
Nửa nghiêng về quê hương,
                                          nửa nghiêng về kỷ niệm
Em đẹp như tranh, hay như thơ
                           làm hồn anh ngây ngất.

Nhưng giờ đây thì lạnh lẽo
Đông đang trẻ trai tê tái được chiều
Ta ngã xuống vì không yêu được nữa
Em đã dập tắt những ngôi sao cuối cùng
                                                                mặc bỏ ta đêm

                                                      22/12/1996


Từ tạ

Mình về từ tạ mình thôi
Về trong câu hát những lời sáo bay
Mình về luễnh loãng chòm mây
Mênh mang tâm trạng ứ đầy đợi mưa.

Mình về nhầm phải ngày xưa
Trở ra hiện tại vẫn chưa hết buồn
Kìa con sáo gọi mưa tuôn
Mỗi người mỗi nẻo trả nguồn cội nhau.

Mình về lỡ phải ngày sau
Trở ra thì đã phai màu tiếng ca.

                            22/12/1996

Thay đổi

Tôi ngủ ngày và thức đêm
Mới hay cái đói của muỗi
Mới thấy cái lạnh của đêm
Mà mặt trời không biết nổi.

                           1997


Ngỏ cùng vợ xa

Em đi, anh ở lại
Nghiệp chướng này, ai biết của ai.

Thay em nuôi con
Cô đơn đêm đêm gối chiếc.

Anh sợ mình đi bước nữa
Con ta, ai biết có vui?

Tái sản thừa ra một nửa
Căn nhà rộng lên hai lần.

Thương ôi, dài rộng cánh đồng
Em ở một mình
Lạnh lẽo, trống trải bằng anh?

Đêm qua say, đặt bút lên bàn
Sáng dậy một bài thơ ướt
Ai làm thơ đây hở em?

Nén nhang lan toả khắp nhà
Em về, vẫn mùi nước hoa...

                         7/2/1997


Em lạ I

Em giật màu của phấn
Em cướp sắc của son
Em chà xát nước hoa
Em bảo rằng em đẹp.

Em bắt chước đuôi công
Học lời con khướu hót
Có người ngoài cuộc đời
Yêu em rồi chạy trốn.

                      5/4/1997


Nước mắt mẹ

Giọt lệ mẹ chảy dài
Vì chiến tranh thâm độc
Làm người sống cùng người chết
Đau khổ như nhau.

Mẹ đau khổ gấp hai lần cái chết
Vì hai con mẹ hy sinh
Nấm mộ hình nước mắt
Nỗi đau hình đạn bom.

Cho đến mai sau
Tiếng khóc làm nên trái bí, trái bầu
Treo vào lịch sử
Đó là nước mắt mẹ
Khóc không hết được cuộc đời con.

                            14/4/1997


Ghì em vào lòng

Anh ghì em vào lòng
Tiếng nấc từ dòng sông
Ngoài kia gió mênh mông
Bàn tay em hơi lửa
Tiếng mưa rào phải không?

Anh ghì em vào lòng
Cả hai ta cùng ướt
Trên trời mây quên trôi
Gió không đùa vui được
Nắng cũng nhoà phai rồi
Chỉ còn hai giọt nước
Trong trẻo quá em ơi...

Đêm gạn sương, đêm trong
Trăng gạn mây, trăng trong
Gió pha hương hạnh phúc
Anh vui đùa thong dong
Lãng quên lời thổn thức
Chợt nhớ ra lúa đòng...

Nhớ người yêu đang mong
Em u hoài sương phủ
Anh ghì em vào lòng
Tiếng nấc từ dòng sông
Tiếng mưa rào phải không?

                        13/6/1997


Ngày sinh nhật

Hôm ấy
Một cơn mưa bay lướt mướt
Một cặp mắt trông đêm
Mưa nhầm ngày say khướt thay em
Hôm ấy, rượu
Đọng lại từ tháng năm
Càng uống càng xa xăm.
Hôm ấy, tôi
Vẽ một ngày lữ thứ
Ngày nằm giữa tương lai và quá khứ...

                                          26/7/1997


Buồn cụ thể

Cái buồn đã cụ thể tôi
Không còn trạng thái biển trời vẩn vơ
Bắt tôi nhại biển không bờ
Lênh đênh giữa sự làm ngơ nửa vời.

Cái buồn đã cụ thể tôi
Thuê nhà không được, nợ đòi trả ngay
Đến em, em xị mặt mày
Bạn bè vắng bận, bàn tay để thừa.

Cái buồn cụ thể buổi trưa
Nó đi đến tối nó chờ đến đêm
Nó ăn, nó mặc, nó ghen
Nó mang bộ mặt nửa em, nửa mình.

                                    26/7/1997


Mưa trần

Mưa trần, mặc áo vào đi chứ
Giữa chốn giao mùa có rét không?
Áo mây dày đấy, màu hồng đấy
Cứ mặc đi nào mới đúng mong.

Mưa trần, chớ vội vàng như thế
Bước nhẹ chân thôi kẻo vấp này
Đã lớn lắm rồi đâu còn trẻ
Chớ đi như chạy, chạy như bay.

Mưa trần, đừng hát bài rộn rã
Có thầy gì không - Một buổi chiều
Một không gian rộng màu tim tím
Một người áo ướt lúc đang yêu.

                                       15/5/1997


Ghen

Vẻ đẹp em
          Trăng thẹn
          Hoa ghen
Anh ghen
          Với gió
          Với mây
          Với trời
Ô, tình yêu của người
          Đất ghen
          Nước ghen
          Sông ghen
          Núi ghen
Anh ghen với anh
Em ghen với em
Ta đổi ghen cho nhau
Là tình yêu ra đời
Chứ đâu...

                                 20/8/1997


Cái tình

Cái tình là cái tình đi
Nhởn nhơ con nước như khi trái mùa
Cái tình là cái tình mua
Đắt thì đắt vậy, rẻ chưa ai ngờ
Cái tình là cái tình mơ
Đã không phải ngủ còn chờ chiêm bao
Cái tình là cái tình cao
Gió mây làm bạn rủ vào Thiên thai
Cái tình là cái tình dai
Dao cắt chẳng đứt dẫu mài mấy đêm
Cái tình là cái tình êm
Như đi vào giấc ngủ quên chốc mòng
Cái tình là cái tình cong
Uốn lên lượn xuống nhớ mong rối bời
Cái tình là cái dở hơi
Nửa không nửa có như người nửa điên
Cái tình là cái để yên
Động vào nó dậy nó liền bỏ đi...

                                   31/8/1997


Khủng hoảng thừa những số âm

Đó là những số âm không mang trọng lượng
Nhưng tôi đeo nó nặng nề
Hỡi quả bóng bay cứu vớt tôi lên
Hỡi những làn mây trôi trôi giùm tôi
Thoát ra những câu hỏi
Tôi không thể trả lời.

Những số âm mang hình quần áo
Mang dáng dấp đồng tiền
Những số âm có chân dung cha mẹ
Có khuôn mặt quê hương.

Làm sao tôi có thể vứt bỏ
Bằng không trách nhiệm nào
Bằng gan lỳ, chày bửa
-Chẳng bao giờ có sao?

Tôi vẫn biết có một con đường
Là làm ra những số dương tròn trịa
Số dương bừng khí lửa.

Có tiếng gọi công việc
Tôi cất bước ra đi
Chào ngủ ngày
Chào ngồi chơi
Chào thuốc
Chào trà
Chào rượu
Tôi đi làm những số dương
Trả nợ những số âm đang khủng hoảng thừa.

                                                  13/9/1997


Ngơ ngác

Ô kìa người cứ đi đâu vậy
Rủ ta đi với nửa đường thôi
Rủ hờ hững vậy ta ngại lắm
Thà chớ biết nhau đỡ phải lời.

Ta đương muốn biết ngươi bao tuổi
Đã mấy lần yêu đến thế này
Nếu cho ta đoán ta sẽ đoán
Người đã rất già trong thơ ngây.

Người cứ đi về luôn túc tắc
Chẳng nói với ta cũng chẳng nhìn
Ta không xa lạ sao lạnh nhạt
Ta cũng tấm lòng, cũng trái tim.

Hay là ta viết thư kết bạn
Địa chỉ người đi ở chỗ nào?
Đợi ta về nhà hỏi ý mẹ
Xem mẹ đồng tình ta ra sao...

                                   8/10/1997


Người như tôi

Uống nước mãi không hết cơn khát
Đi trong mưa, mưa tạnh
Đi tắm, cạn giếng khơi.

Tôi thèm sông chảy qua nhà
Thèm ở biển.
Tôi không dám đến gần nước mắt
Dù rất yêu những người đàn bà.

Làm sao mọc mầm cây
Trong tôi là sa mạc
Tôi cũng cười cũng hát
Cũng yêu người như mọi người yêu.

Có phải người khô khan
Thường thích sớm mưa chiều.

                                 12/10/1997


Sẽ đến một ngày không còn rừng nữa
Tên một bài viết ở báo Tiền phong 10/1997

Mỗi cây nằm xuống, chở đi
Chết không kịp chết
Gió chẳng còn nhà
Đất lên cơn sốt
Bỏng rát thịt da.

Mỗi cây nằm xuống
Mỗi người sinh ra
Trái đất chúng ta
Quay nhanh và hỗn loạn
Cây không che nổi nhà
Gió đi nhiều, đói khát.

Sẽ đến một ngày không còn rừng nữa
Ai giật thột hộ người?
Tôi giật mình hộ cây
Cây giật mình thay em bé chào đời.

Dưới cây là người
Nếu cây không đẻ ra cây
Thì người thay cây,
                             trên trái đất.

                                  22/10/1997


Ở tập thể

Tôi ở tầng ba tập thể
Bị hun và đi hun
Trời xa tôi, đất xa tôi
Chỉ gần ngọn khói.

Những bếp than nhóm lúc mười giờ
Bốn giờ chiều nhóm lại
Giá điện không cao, giá dầu vừa phải
Nhưng đồng lương đơn sơ.

Những kỳ nghỉ về quê lại lơ ngơ
Mười giờ, bốn giờ lại nhớ về ngọn khói
Nhớ cảm giác trong người mệt mỏi
Mà không được ốm bao giờ.

                                    22/10/1997


Người lính trở về

Tuổi trẻ đi qua
Anh lính trở về

Cây gạo già đón anh
Lũy tre già đón anh
Mẹ già đón anh
Dưới mái hiên dột nắng.

Anh chưa vui với ai
Đã buồn duyên đứt mối
Mẹ chưa vui với anh
Đã kể làng người còn người mất
Trẻ nhỏ chào anh
Những đứa trẻ chưa hề biết mặt.

Bạn bè đến đủ
Vấn thiếu góc nhà mấy đứa hy sinh
Vui ở rừng sâu, buồn ở quê mình.

Đêm đầu tiên như nằm chờ xuất kích
Gà gáy đâu ngỡ từ nòng súng địch
Bóng mẹ gầy trở dậy thắp bình minh
Vẫn còn ngờ lặng tắt thuở chiến binh.

                                     25/10/1997


Mảnh đạn trong người

Mảnh đạn là nỗi đau
Được ru ngủ trong người ngày lặng
Bên cạnh là lương tâm
Đã chở che những ngày trở gió
Quên sao thời máu đỏ
Những câu chuyện cổ tích,
                          rừng nuôi một giấc mơ

Những mảnh đạn chết đi nằm dưới đất
Đã mang bao số phận theo rồi
Những mảnh đạn còn sống với người
Vẫn dày vò ký ức.

Đã theo người và theo người thao thức
Phải trọn đời hối hận trước nỗi đau.

                                        25/10/1997


Nợ

Ta mượn em gửi gắm những nỗi buồn
Em có nhận làm ngân hàng nặng lãi?
Sẽ đến ngày nợ nần ta cộng lại
Ta thuộc về em không chỉ cuộc đời.

                                          22/10/1997


Ruồi

Con ruồi!
Con ruồi!
Nhầm ta là vết thương
Nhầm ta là bã mía.

Ruồi!
Ruồi!
Đuổi đi không đi
Thật đây hay bịa?
- Hay ta là vết thương
- Hay ta là bã mía...

                         13/11/1997


Giả sử biển hối lỗi
Cơn bão số 5 năm 1997

Giả sử biển hối lỗi ở Cà Mau
Những đứa con của người không sống lại
Bởi họ chỉ có một lần chết
Biển mượn họ rồi.

Sau cơn giông bão mệt nhoài
Bụng biển bao giờ mới đói?
Những cuộc đời gom vào không đủ lỗi
Gọi hết người đến của để biển vui.

Biển lại hát của tôi bài hát
Bài mơ gặp thời gian
Nhưng trong gió vẫn còn ngân tiếng khóc
Của sinh linh từ cõi đại ngàn.

                                     17/11/1997


Bài ca yêu dấu

Tôi hát với quê hương
Một bài ca cho người tôi yêu dấu
Bài ca thời xưa của mẹ
Theo mẹ nên xóm nên làng.

Bài ca hạnh phúc
Cha đến bên đàng đón thương
Một thời nắng thả tơ vương
Mẹ cha nên nghĩa trên đường ngóng trăng.

Người yêu dấu nói
Em sẽ về theo mẹ đồng chiêm
Học hát và học cày học cấy
Từ khi trăng lưỡi liềm.

                            21/12/1997


Bài thơ xanh

Một bài thơ mặc diện cả một đời
Nó không cũ, không sờn, không lỗi mốt
Đời người dài có một
Bài thơ xanh dài nhiều...

Bài thơ xanh làm ấm mọi mùa đông
Làm mát rượi mùa hè bỏng rát
Có bài thơ xanh trong bão táp
Giúp ta riêng khỏi chiếc lá treo cành.

Anh dẫu qua rồi nhưng thơ xanh
Nó sống nốt cho anh phần bất tử.

                                23/12/1997


          Một
Người đàn bà mơ mình thành thiếu nữ
Khao khát chưa lần yêu dại khờ
          Hai
Người đàn ông mơ mình là cậu bé
          Ba
Nhà thơ mơ không biết làm thơ
          Bốn
Tôi mơ mình không có ở trên đời
Để sống không thế giới
          Năm
Thật buồn cười cho chiều ngược lại
Nó làm ta bật khóc rất nhanh
          Sáu
Tôi phủ nhận cuộc đời to lớn
Để công nhận ít hơn nhẹ nhõm lòng
          Bảy
Biết bơi rồi thèm một lần chết đuối
Để xem người phía trong
          Tám
Cái ngày ốm cột chân giường
Đừng ai đến thăm để tủi...

                              23/12/1997


Em hãy cứ đi như ý nghĩ

Em hãy đi đi
Đi đi rồi trở lại
Ta lại có em
Bớt một phần trẻ dại.

Em thách thức mà chi
Nếu em chọn một đi
Không chọn trở về
Thì coi em như hoa kia
Đang mãn nở.

Ta không dối em
Không dối chân trời xa thẳm
Ta sẽ đợi em
Tìm mây biết về em gửi gắm
Riêng cuộc đời ta.

Ta không chê em già
Chỉ chê em trẻ dại
Ta khen em trở lại
Không khen em quên về.

                             25/12/1997


Em lạ II

Anh không biết tên em
Những khi em giận dỗi
Không biết em là ai
Những khi em nói dối.

Biết gọi em tên gì
Trong muôn vàn tên gọi
Có quan hệ thế nào
Với những lời anh nói.

Anh chỉ muốn có em
Không một lần giận dỗi
Là tình yêu của anh
Không một lời nói dối.

                   2/1/1998


Gió quê trên phố

Khà khà một chút gió quê
Lẫn vào gió phố khi về nhà em
Mười năm phố lạ thành quen
Gió quê ngơ ngẩn dọc bên lề đường.

Cứ đi như một người thường
Làm quen với gió thêm thương một người
Nhà em hút hắt xa vời
Gió quê chỉ lối đến nơi cũng gần

                                10/4/1998


Phiêu dạt

Coi em là khoảng trời xanh
Ngay trên đầu ấy mà thành vô biên
Coi ta là thứ hão huyền
Nhớ ư? Rồi cũng như quên nhẹ nhàng.

Đi vào đường cái nhân gian
Ngược xuôi cũng tựa như làn mây trôi
Khi mưa bão nổi đầy trời
Em là ảo ảnh ta thời hư không.

Cùng trời cuối đất thôi mong
Khi quán xá, lúc khuê phòng, lại em...

                                         10/4/1998


Tôi

               I
Như người nông dân không có ruộng để cày
Con trâu thả rông ngày lại ngày
Lòng đau tức không ngỏ được.
               II
Như người có ruộng mà không biết cày
Con trâu mộng chưa một lần vực
Lòng tưng tức đau
               III
Cày có, ruộng có, trâu có
Nhưng chẳng làm ra mùa màng
Chân tay lấm, không rửa
Buồn nhân gian.

                          12/4/1998


Em và ta

Em
Màu trắng
Em quen biết cả mặt trời
Họ hàng với cuộc đời
Trách chi ta loa loá.

Ta - Đen
Là đêm
Men theo chiều lơ đãng
Ta sợ em nhìn thấy ta hốt hoảng
Em sẽ buồn biết có một màu đen
Em sẽ buồn
                 có một kẻ
                                 không quen.

                                12/4/1998


Lạc thường

Đi ra khỏi cái bình thường
Ta chơ vơ giữa phố phường lẻ loi
Gặp người cứ tưởng con thoi
Tiếng xe lẫn với tiếng còi lạ tai.

Bước chân hỏi ngắn hỏi dài
Phải chăng đã bước ra ngoài thế gian?
Mừng thầm được sống bình an
Bỗng thèm một cái ho khan giả vờ.

                                   13/4/1998


Vay chữ

Cho Em vay vài chữ
Ký hoạ người ăn mày
Em hết tiền hết gạo
Chỉ mỗi còn đôi tay.

Đôi bàn tay giống Em
Họ chìa ra im lặng
Còn tay Em say mèm
Còn dính đầy cay đắng.

Chữ Em tiêu vội quá
Hết từ tập sách đầu
Bây giờ cần viết lách
Chẳng biết vin vào đâu.

Kiếm tìm hoài chả được
Tóc xù lên, râu phờ
Gặp cơn đói vời vẽ
Cho ăn mày vào thơ.

Cho Em vay vài chữ
Em trả ngay thôi mà
Như người ăn xin nọ
Phải có gì tiêu pha.

                     25/4/1998


Mưa lạ

Nũng nịu với ai đấy mưa
Mình ta trên đường đi miết
Áo ta ướt để làm gì
Ta không đùa đâu, mưa biết...

Để ta yên, để ta đi
Không cần quen thêm ai nữa
Không cần kỷ niệm mơ màng
Không cần cái nhìn có lửa.

Đã hết lâu rồi đại dương
Dềnh dang cũng qua, rất vội
Mình ta, sao mưa làm dỗi?
Thì đi đi, thì mưa đi...

                           4/6/1998


Yêu anh

Yêu anh thật khó đợi chờ
Đi ra gặp ngõ vào nhà gặp gương
Đẹp em như khách trên đường
Bây giờ thì thấy còn thương mà nhìn
Sớm mai nhạt khách mờ tin
Tìm đâu ra nữa, hoa nhìn bướm trông.

Yêu anh như bến đợi chồng
Mỗi con sóng vỗ mạn lòng thấy đau
Nếu yêu chẳng phải vì nhau
Thì anh như mảnh trăng, đâu có tròn.

                                26/8/1998


Quá tuổi

Mọi người phải lựa anh
Như đồ dùng dễ vỡ
Coi anh như trò vui
Được nói cười cởi mở.

Người yêu qua tuổi yêu anh
Vợ anh chưa biết mặt
Bạn bè gọi "chú" thay con
Thế mà anh cáu bẳn.

Trẻ nhỏ gọi anh lão làng
Lão làng bảo anh trẻ nhỏ
Bố mẹ than thở với nhau
Lấy vợ cho anh thật khó.

Con gái nhà ai ế ẩm
Đều bị gán ghép lấy anh
Còn anh thở than số phận
Đã hết con gái nhà lành.

                            9/1998


Gạt tàn

Ta như cái gạt tàn
Nằm trên bàn
Đêm liên hoan.

Say khói mỏi lòng
Bụng đầy ứ mẩu
Nghe lời tán gẫu.

Dừng ai buồn vui
Lặng im cũng được
Đứng ai cả đêm
Uống trà hút thuốc.

Biết sớm mai ra
Ai người thức được.

                    6/101/1998


Trăng xinh

Trăng xinh đẹp nhường kia
Thơm mùi hoa dại nở
Trong như đôi mắt em
Chưa một lần rơi vỡ.

Chỉ thiiêú một lời yêu
Ngại ngùng không gõ cửa
Mà thừa một mùa trăng
Tràn đầy trong trí nhớ.

Trăng xinh đừng giống ai
Thêm một người trắc trở
Trăng đừng nhận lời em
Nếu trăng còn đẹp nữa.

                       15/10/1998


Ở nơi chưa có

Ở nơi chưa có mặt trời
Ta đi tìm dấu chân người bỏ rơi
Ta vay tia nắng mặt trời
Cỏ cây mượn lại trả người lúa ngô.

Ở nơi chưa có câu hò
Ta khơi con suối rộng cho bến thuyền
Gái trai từ đấy giao duyên
Đất hoang từ đấy mà nên cửa nhà.

Ở nơi chưa có mùa hoa
Ta đem hôn hứa tặng quà cỏ cây
Xuân thì mưa ý cầm tay
Thu đơm trái ngọt tặng ngày dã hoang.

                                  15/10/1998


Mong

Chiều nay mong bạn đến nhà
Chai chưa mở nút, ấm trà ngậm tăm
Ta như kẻ đói ăn nằm
Chỉ chờ có bạn đến thăm là mừng
Chiều nay chiếu mỏi dài lưng
Nếu không có bạn người dưng cũng chờ
Nắng không nắng nữa từ trưa
Bạn không bạn, chắc say sưa lắm rồi!

                                 23/2/1999


Họ hàng

Tôi có họ gì với con đường đâu
Mà cứ nôn nao ngày trở lại
Tôi chỉ quên thân với tre làng
Nên lòng tôi sợ hãi
Biết gai tre có tha thứ lỗi lầm?

Tôi có họ hàng gì với dòng sông?
Mà da đỏ như mùa nước lũ
Có ruột thịt chi với cành đồng
Mà hương lúa gọi thăm ngày tháng cũ.

"Mẹ ơi con có họ với ai
Con phải viếng thăm ai ngày thứ nhất
Những người lớn chê con tóc nùm rơm
Những em bé nhìn con cười thân mật".

Những tiếng gọi ở nơi mắt, nơi tai
Những lời mời thì thào trong giấc ngủ
Nếu mai đi tôi quên lỡ vài điều
Con đường ơi cho tôi lời khuyên nhủ
Tôi máu mủ thế nào với mọi quê hương!

                                 27/5/1999


Trăng đẹp

Ba người là cả em, trăng
Gặp nhau em lại vùng vằng bỏ đi
Em ghen trăng đẹp chứ gì
Tôi khen trăng, lỡ so bì với em.

                         31/5/1999

Các tập khác:

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét