"TRÁI TIM TỰ THÚ"

Hà Huy Hiệp

TRÁI TIM TỰ THÚ

NXB Thanh niên 1998 







Tự bạch

Tôi được con gái bầu lên làm con trai
Để viết thơ tình cho họ
Thế nhưng chữ nghĩa lại không bầu tôi
Chữ đã bầu ai đó
Tôi buồn mới bỏ đi xa.

Vì nhớ thương ai vô độ vô đà
Tôi trở về thiên nhiên hoang dại
Không nhận con trai, không nhận là người.
Nhưng cây cỏ chúng bầu tôi
làm người, riêng cho cây cỏ
Và tôi lại bỏ đi, vì chữ không bầu tôi
Chữ đã bầu ai đó
                            làm người

Trăn trở mãi cuối cùng khóc được
Tôi đã sinh ra và lớn bây giờ
Tôi không nhận mình là của kiếp xưa
Con gái quên tôi, cỏ cây xa lạ
Tôi tự bầu tôi làm người trước đã
Rồi tập làm trai, Tập viết thơ tình.

                                     9/1/1996


Tôi quê

Tôi thái trăng quê vào lọ dấm
Tôi đựng dòng sông quê đầy bình tông
Chiếc quạt mo thẫm mùa chiêm gió nội
Tôi mang canh cánh bên lòng

Quần áo tôi bện từ thảm cỏ
Khâu bền bằng chiếc gai tre
Chỉ lấy từ sợi chuối se
Được nhuộm từ bùn ao, không dễ gì bợt bạt

Tôi cất nắng đầy va ly
Buổi sáng mở ra ngồi sưởi
Tôi đem chiếc đài ở quê ra
Hàng ngày nghe tiếng nói mẹ cha, bạn bè và những người hàng xóm

Tôi ra đi
Mang tình quê trở lại
Vì quê nuôi lớn tôi
Quê là con thuyền chèo lái
Tôi lái thuyền tới bến đợi nhà tôi

Nơi xa tôi vẫn là người hạnh phúc
Vì có quê hương ngày tháng, tháng ngày
Những lúc buồn do vận rủi may
Tôi đã có lời bà bên lửa

Tôi không phải sắm sanh nhiều chi nữa
Nếu chỉ là tôi với lại quê hương
                                   
                                      3/4/1996

 
Xóm Bến, tranh của Nguyễn Viết Thắng - 1994



Nếu lỡ yêu

Nếu ai đấy đã lỡ yêu tôi
Thì yêu như đã thề bồi với nhau
Mặn mà chớ trước, nhạt sau
Ra đi là tội, để đau cả đời.
Yêu người chỉ một lần thôi
Yêu nên chớ để cặp môi phai mờ.

Nếu như ai đấy giả vờ
Tôi xin đừng thả trắng phơ ý mình
Mà xa nhè nhẹ lặng thinh
Mang luôn thật hết mối tình giăng giăng
Cho tôi mãi chắc mẩm rằng
Em khuyết rồi sẽ như trăng lại tròn.

                                     2/11/1995


Vì yêu em

Rằng tại sao anh biết
Mọi nơi em đi qua
Rằng tại sao anh biết
Chuyện riêng em ở nhà
Rằng tại sao anh biết
Bạn của em thế nào
Rằng tại sao anh biết
Em chơi bời ra sao.

Hay anh là gián điệp
Rình rập em mọi điều
Hay anh tâm địa xấu
Theo dõi em, em yêu?

Mong, chỉ mong em hiểu
Chớ nghi ngờ trắng đen
Anh biết những điều đó
Chỉ vì anh yêu em.

                                22/9/1995


Người yêu mắt đẹp

Có một bầu trời mà mình tôi nhìn thấy
Trong mắt em
Khi chỉ có hai người
Phải nhìn thật lâu, thật đắm

Tâm trí tôi chỉ như con chim
Bay trong đôi mắt đẹp
Nếu đậu thì đậu môi em
Và có thể hót
Mượn tiếng em làm tiếng hót, cho đời

Ơi người yêu mắt đẹp
Là bầu trời của tôi
Đừng để đám mây nào trôi tới
Sẽ che khuất mắt em
Cánh chim sẽ không đậu nổi
Và sẽ vời xa mãi mãi
Mắt - đẹp - người - yêu.

                                  13/12/1995


Mưa

Mưa em một giọt
Đã thấy ướt chiều

Mưa trời ngàn giọt
Ướt mắt em yêu

Mưa em một giọt
Ướt lòng người yêu

Mưa trời ngàn giọt
Đáng là bao nhiêu.

                             11/11/1996


Em và hoa

Tôi đã nghe thầm lời hoa khóc
Em để từ qua ở trong bình
Hoa rất buồn thương vì hương sắc
Chẳng có một người xem hoa xinh

Tôi hiểu lời hoa thì đã muộn
Cất cánh rơi phai xuống mắt buồn
Em về hớn hở mua hoa mới
Cắm chặt vào bình, em đi luôn.

                                    13/7/1993

Lời con

Ngửa mặt nhìn trời
Sẽ thấy tóc cha bạc trắng
Cúi mặt nhìn đất
Để hiểu mẹ ta hơn
Khi ta đã có bạn bè

Xung quanh ta, cái màu xanh vĩnh cửu
Của cha: sự trong sáng tâm hồn
Của mẹ: vườn cây đầy hoa trái.

Sẽ chẳng là con nếu chẳng ước mơ
Sẽ chẳng là con nếu không trồng cây quả
Tội lỗi biết bao những cuộc ăn chơi
Không lội nước mà đòi về tôm cá

Cha chẳng nói gì chỉ ngăn ngắt xanh
Mẹ gửi lời đêm nhắn qua giấc ngủ
Lẽ nào xon lại lỡ say rượu
Chao đảo đất trời, dặt dẹo chân manh

Khi con hiểu được vị trí mình
Vị trí cọng cỏ non ven bờ
                                      thì sông lặng

                                       5/1/1996


Đêm hẹn

Đêm hẹn hò ai đó
Buồn nên không nói ra
Lệ còn vương trên lá
Khi hẹn hò đã qua

Mối tình đêm thăm thẳm
Như duyên phận một người
Thương yêu mà ngưng lệ
Đêm hẹn hò
                 hay là tôi?

                                      29/6/1995


Con gái

I
Mẹ bảo gái con, mau lớn
Rồi mẹ tính chuyện vợ chồng
Con nguyện cả đời bên mẹ
Vợ chồng, nhất định không

II
Ăn cho no, ngủ cho say
Bên mẹ yêu quên tháng ngày
Tình yêu là vùng ảo ảnh
Thấm thoắt mẹ già chẳng hay

III
Mẹ bảo: nay con đã lớn
Sang năm tính chuyện gả chồng
-"Thưa mẹ, chúng con định cưới
tháng này mẹ nhé, được không?"

                                   22/10/1992
                                   11/12/1995


Tình quê

Bây giờ nụ mới được hoa
Cho cây kết trái cho ta báo làng
Các già món mém cười vang
Cái dâu thằng rể muộn màng vẫn hay

Đây thì chân vững khoẻ tay
Nước da bánh mật dạn dày nắng mưa
Đấy thì tuổi tác có thừa
Chỉ làm mẹ nó thì chưa một lần.

Lấy về ta có hai thân
Gían nhà sào ruộng chỉ ngần ấy thôi
Thêm dăm bát đĩa xong nồi
 Thành gia đình nhỏ hợp đôi nhất làng

Anh em bè bạn họ hàng
Ăn trầu hút thuốc
                          Trăng vàng mười lăm
Ra sân trải chiếu ta nằm
Đấy ngơi tay đã, đây thầm một câu
Khuya rồi chẳng có ai đâu
Xem này trăng phải có bầu mới xinh...

                                             26/7/1996

Tuổi thơ tôi

Tuổi thơ tôi được ươm nắng cánh đồng
Mái tóc hun những mùa hè rực cháy
Tôi như gỗ được ngâm dưới bùn ao
Không dễ gì mọt gãy

Nước da ngăm đen mẹ cho từ nhỏ
Đã ngăn được ốm đau vặt vãnh trở trời
Con trâu già đã chết nhưng dạy tôi
Cách đi đứng đường hoàng, cách nghỉ ngơi thanh thản
Cách làm việc cần cù

Giờ tôi vẫn nhớ trâu
Người bạn già sứt mũi
Giờ tôi còn nhớ bạn
Thuở còn chung bắt cá mò cua
Rồi tắm sông thoả ngụp lặn nô đùa.

Tôi đã học làm người trong ký ức
Từ hồn nhiên như một chú rô non
Tuổi thơ tôi còn trải đầy cổ tích
Mỗi lần đi thêm bạc trắng đê mòn.

                                      2/12/1995


Trăng

Ai bồi đắp trăng non
Bằng một tà áo cưới
Đêm ấy trăng rất tròn
Em vừa mười sáu tuổi

Tuổi thơ qua cũng vội
Mộng mơ thì lặn sâu
Giọt lệ đầu tiên ngọt
Em trở thành cô dâu

Vui đựng phông bì nhỏ
Còn lại đựng bằng trời
Sau đêm thơm viên mãn
Trăng vừa mòn vừa trôi

Vầng trăng không tròn nữa
Để sinh vầng trăng non
Bầu trời em còn lại
Những vì sao cỏn con.

                          4/10/1994


Em

I
Em: Ý nghĩa cho ta trong cuộc sống
Lấy mục đích là em cho hạnh phúc hai người
Sống hết mình cho em, nguyện chỉ là son phấn
Biết nhạt khi cần, biết thắm khi tươi.

Em: sinh sau ta, nhưng phải đặt em phía trước
Không thể coi em là một thứ đàn bà
Bởi em là nôi của hồn ta, cái nôi của thế giới
Là người cho đứa con mình diễm phúc được sinh ra.

Em: Cái đích cả đời cho ta vươn tới
Viết lách câu thơ cũng như hăng hái vẽ vời
Chỉ nụ cười tươi tắn trước gương soi
Nghệ thuật của ta vẫn còn bất lực.

II
Nhưng em, có khi quên ta đang bận
Em tự làm hỏng mình khi quấy rầy ta
Câu thơ dâng bỗng dưng tắc nghẽn
Vẽ đang hay bỗng hụt tựa mất đà.

Đấy là khi em trở nên nhảm nhí
Em tự thêm cho em vô số những câu thừa
Em phấn son những nơi cần rửa sạch
Lúc vội vàng em ngọng nghịu làm mưa.

III
Nhưng ta, vẫn yêu em dù có lúc chán chường
Ta gạn tính xấu của em cho lòng em tốt
Dạy em cách đối xử dịu dàng
                                       hiểu thế nào về mốt
Nếu có thể son phấn hoặc lau mặt cho em.

Làm sao phủ nhận em khi nhiều điều có thật
Em vẫn là âm của chiếc đàn bầu
Vẫn xinh tươi như bức tranh màu
Nên em vẫn là hạnh phúc của ta
Tình yêu và công việc.

Ta rất thương yêu, rất thấy em vất vả
Đôi bữa no chán em nhưng lại đói ngay mà
Em là món ăn ngon, một vài khi vụng nấu
Nên mãi trường tồn em trong và trước đời ta.

                                               16/4/1994


Nhớ

Nhớ đây không phải nhớ người
Nhớ đây là đất với trời nhớ nhau
Nhớ đằng trước ngỡ đằng sau
Nhớ từ quá khứ lan màu tương lai

Nhớ từ ngắn hoá thành dài
Từ không ra có, từ ai ra mình
Nhớ làm Thị Nở cũng xinh
Chí Phèo bỏ rượu tận tình làm ăn

Nhớ làm lạnh lẽo chiếu chăn
Chỗ ăn chỗ ở chỗ nằm lạ xa
Nhớ ngày cho đêm vội qua
Nhớ đêm cho vạn sao sa xuống trần

Nhớ từ gam, lạng tới cân
Nhớ làm trái đất xoay vần hỡi em

                                     20/4/1996


Khi em chưa tới

Bồn chồn, em chưa tới
Chỗ ngồi, không ngồi nổi
Chỗ đứng, đứng không yên

Nếu đi, sai nơi hẹn
Nếu về, sai lòng yêu
Người như một đám lửa
Tự trong đang đốt thiêu

Cháy từng giây, từng khắc
Cháy từng nhịp chân đi
Cháy từng đợt gió nhẹ
Em nào hay biết gì

Chỉ em là dập được
Không phải lệ trào ra
Chỉ em là dập được
Bằng ngọn lửa tình ta.

Cỏ xanh đang héo rồi
Cây bắt đầu rụng lá
Chúng sẽ cháy mất thôi...

                            30/9/1995


Lúc bảy giờ

Tôi thất vọng lúc bảy giờ
Bấm đòng hồ, tôi đã tới
Căn phòng em không tiếng nói
Ổ khoá ánh điện còn soi

Bảy giờ, thất vọng, và tôi
Và căn phòng không, quen thuộc
Hơi ấm vừa vặn tan đi
Cho bàn chân tôi luống cuống.

Để hai dấu giầy in xuống
Một bóng vẫn còn đang phai
Em về sẽ buồn đứng lặng
Hiểu bảy giờ tôi thở dài.

Ổ khoá ánh điện còn soi
Căn phòng em không tiếng nói
Bấm đồng hồ, tôi đã tới
Tôi thất vọng lúc bảy giờ.

                                  16/11/1995


Hai người

Ai buồn đau đau đớn không ngờ
Ai đơn giản mấy lời khúc triết

Ai lời yêu ra một câu cười
Ai chợt hiểu thói tình cay nghiệt

Một người ê chề, biết...
Một người gọn ghẽ, đi...

Một người thương tích nặng
Người kia, không mất gì...

                               29/6/1995

Nhớ thuở học trò

Nhớ về lớp học của ta
Biết bao hình ảnh nhạt nhoà nhớ thương
Dãy bàn đầy vết mực vương
Chỗ ngồi xưa ấy ta thường ký tên.

Giờ chơi nhớ tiếng trống dồn
Dáng thấy chững chạc đứng trên giảng bài
Dưới này con gái con trai
Đùa nhau để sổ đầu bài lỡ ghi...

Ngày nào mới, đã qua đi
Ra trường bè bạn ít khi xum vầy
Đứa ở đó, đứa đi đây
Đi học, đi lính, dựng xây vợ chồng...

Đứa nào còn nhớ lớp không?
Buồn vui đã chọn tuổi hồng khó quên
Cái màu phượng cháy bừng lên
Vẫn còn đỏ mắt những đêm nhớ hoài

Bóng thầy không dễ nhạt phai
Lời còn như lúc phê bài kiểm tra
Hiểu thầy khi đã cách xa
Nhớ về trường cũ cứ da diết lòng

Ai mầ chẳng có ước mong
Lớp xưa vẫn giữ gìn trong cuộc đời.

                                           3/1/1995


Khi yêu

Đang đi ta đứng lại
Thế là thành đợi em
Dù sao trời chi chít
Hay là toàn bóng đêm

Tự dưng châm thuốc lá
Thế là thành đăm chiêu
Từng làn khói tâm trạng
Hoá thành không gian chiều

Với em luôn bất chợt
Như chợt nhận ra mình
Em đến không nói trước
Thế là thành bình minh.

                            20/10/1995


Lên trường

Anh không nhìn em
Tiễn em lên trường, im lặng
Lai em , anh đạp chậm
Con đường nhân dài, em rất sợ tàu đi

Chẳng hiểu nguyên nhân khiến anh giận dỗi
Để anh không nói một lời
Nhìn cái nhìn thẳm sâu vào lòng đất
Em ước thành những viên sỏi nhỏ trước mắt anh
Để tự nhiên ứa lệ

Chào anh em lên ghế ngồi
Anh bất động làm sân ga trĩu xuống
Xình xịch tàu đi
Như ra khỏi cái mùa thu muộn
Nơi anh khiến mùa thu trong em nặng sức hao gầy
Biết rồi mai ai sẽ đổi thay...

Khi em đã đi thầt rồi
Anh như bên cạnh em lặng nhìn chảy xuống
Giọt lệ em là viên sỏi trong
Rồi tan vào ý nghĩ...

Một buổi tiễn đưa như chuyện ngày xưa
Em gặp lại cái thuở nào đơn độc
Cái thuở không biết anh, cũng chưa hề biết khóc
Em nhỏ nhoi theo dòng chảy thời gian.

                                          10/9/1995


Bài thơ tình

Ai cũng viết bài thơ tình cho mình
Bài thơ của tôi em nhận viết
Tôi muốn đọc dù chỉ được một câu
Em cậy mình kiêu kỳ nên giấu biệt.

Bài thơ tình hình như dang dở
Em muốn riêng tôi luôn phải dằn lòng
Ừ thì dằn lòng nếu như được đọc
Lấy một dòng, một khổ dẫu chưa xong.

Và tôi muốn: Bài thơ tình chớ viết
Trả lại tôi tự ý ghép vần
Tôi đã vì thương yêu em bé nhỏ
Mà em giữ im lìm tất cả mùa xuân.

                              31/12/1995


Giận nhau

Phải nào duyên cớ gì đâu
Tự dưng ta giận dỗi nhau mấy ngày
Anh buồn uống chén rượu say
Hút nhiều thuốc lá mặt mày quầng thâm.

Trong lòng không có gai châm
Mà sao bứt rứt âm thầm thế em
Ta như hai kẻ chưa quen
Không nhìn mặt, chẳng gọi tên, chẳng gì...

Để thời gian nặng nề đi
Như đèo thêm những gỉ gì xót xa
Anh về đếm: một, hai, ba
Bốn, năm, sáu, bảy... chẳng ra cớ gì.

                                      22/6/1996


Nỗi đau của mẹ

Nếu bảo tôi đau nỗi đau của mẹ
Tôi làm sao đau được
Vì tôi chỉ đau để đẻ ra thơ
Mà tôi, chỉ mình mẹ đẻ được.

Mẹ cũng là mẹ của thơ
Mẹ cho dòng thơ nước mắt
Để khóc
Mà tôi chỉ biết mỗi cười.

Đơn giản là đêm trằn trọc của mẹ tôi
Giấc ngủ không thể nào biết được
Chỉ đôi câu thơ còn thức giữa dòng
Đã thấm đượm đôi dòng lệ ướt.

Nỗi đau mẹ như nỗi đau của đất
Tôi được sinh ra từ một mầm cây
Mẹ nuôi tôi mong kết trái cho đời
Tôi dành mẹ có khi mùa lá úa.

Mẹ, chỉ còn màn đêm vạn thuở
Hiểu mẹ mưa giông rét mướt thế nào
Hiểu những mùa không bóng trăng sao
Hiểu những nỗi buồn sâu, những nỗi đau lặng lẽ...

Nếu con biết được con ngày sinh đẻ
Thì thơ con làm mẹ vui lòng.

                                  11/3/1996


Cây đổ

Tiếng cưa cắt gốc cây
Như tiếng cắt từ rừng sâu vọng tới
Trước mắt tôi một cây sắp đổ
Lá còn reo đón gió ở xa về.

Người bàn nhau cách xẻ gỗ mang đi
Cây bên cạnh ngỡ là niềm vui lớn
Cứ điềm nhiên đu đưa uốn lượn
Ngỡ cuộc đời như hát như ca.

Cây rồi đổ kềnh ra. Ngạc nhiên cỏ
Dưới rễ sâu vẫn lọc chất nuôi cành
Gió vẫn thổi nhịp nhàng theo điệp khúc
Nhịp sững sờ là tiếng đổ cây xanh.

Tôi, một mảnh của đời đang bám rễ
Đã từng đau vết cắt của cưa cùn
Tiếng cưa cắt như niềm tin sắp đứt
Như tiếng kêu tha thiết của rừng.

                                          23/11/1995


Bức tranh lời hứa

Có còn nhớ ta chăng hỡi cây đa trước bến
Mà lá reo trong tranh vẽ của ta
Sông Bùi, ta có lúc quên tên
Thế mà sóng vẫn làm rung đầu bút.

Ta vẽ bức tranh quê như đã hứa
Như hứa với mẹ cha con sẽ lên người
Sẽ xứng đáng với làng Tốt động
Lúa dẫu mất mùa, con vẫn có màu tươi.
Nếu ai đi qua dùng dằng muốn ở
Muốn có một quê hương như miền Hạ Linh Kiều
Ta phiên bản tặng bức tranh ta vẽ
Cho quê ta thành quê người muôn đỗi thương yêu.

Mải sinh sống có khi quên ngày hội
Quên bài học thày cô đã dạy ở trường
Thì thưa mẹ cha, gửi cho con hương bưởi
Lẫn trong làn gió tre làng
                                    con lại có quê hương.

Đã lâu lắm chẳng nhớ gì cụ thể
Chắc là quên như quên gã ăn mày
Ta mải vẽ những người con gái
Mải vẽ phố phường xanh ngắt những màu cây
Ta quên mất hơi - ấm - lưng - trâu ngày nhỏ
Quên cánh cò trên đồng lúa rờn bay.

Câu nói đùa của ông láng giềng điếc
- "Vẽ cho tôi một bức ảnh thờ"!
Ta gật đầu rồi quên
Rồi ông ta mất
Vẫn còn lời hứa ta.

Vẽ bức tranh ta nghiền bằng nước mắt
Vẽ trả lời hứa đã quên
                                 vẽ trả mắt dân làng
Cây đa vẫn còn nhớ ta chăng?
Dòng sông Bùi còn nhớ?
Ta thấy tuổi thơ như thấy bà về chợ
Thể nào cũng có cho ta một gói kẹo dồi.

Bức tranh ngày: Lời hứa của ta
Có tiếng lá, có lời vui của sóng
Hẳn là lời khen của người Tốt động
Nhận trở về một nỗi nhớ đã quên.

                                   1/12/1995


Yêu em

Em đừng hỏi vì sao
Anh yêu em làm vậy
Anh chưa kịp trả lời
Đã bị lòng xô đẩy.

Lòng anh cứ xô đẩy
Sẽ trôi dạt vào em
Nếu em đặt câu hỏi
Không trả lời được em.

Không trả lờ được em
Là câu trả lời tốt
Anh tâm niệm mà nên.

Yêu em cho thật tốt
Không trục trặc như người.

                              10/1/1996


Khi em đi rồi

Tôi tin là em sẽ trở lại
Bởi em sẽ không tìm được người tốt đẹp hơn tôi
Em nghĩ là tôi rộng lòng tha thứ
Nhưng không, tôi đóng cửa cài then nằm ở trên nhà
Mặc kệ em đứng ở ngoài khóc.

Mặc kệ em đứng ngoài và khóc.
Khóc khiến then cửa mục nát thì thôi
Khóc khiến tôi ngủ và mơ
Tôi chạy xuống cầu thang
Đón em đứng ở đấy.

Tôi không ôm em mà vịn tay thành cầu thang
Đứng mãi
Đứng đến khi áo ướt vì lệ em
Đứng đến khi tóc em vì lệ tôi cũng ướt
Vì không nói được.

Tôi không nói được mình vẫn còn yêu em
Làm sao tin được điều đó

Làm sao tin được điều đó
Điều mà em trở lại với tôi.

                               31/7/1996


Khao khát

Ta thèm một sự nhởn nhơ
ăn thì căng rốn, vô bờ bến chơi
Vui vui nói hết tiếng đời
Buồn thì uống rượu mỗi hơi một bình.

Ta thèm một gái xỉnh xinh
Đêm tàn, cúc áo, một mình lại đi
Gặp người chết chẳng nghĩ suy
Gặp đám cưới đứng cười khì rồi qua.

Ta thèm được bườm đùa hoa
Đậu bay tuỳ ý, trẻ già chẳng hay
Hứng thì rủ gió ghẹo mây
Mệt thì ngủ một đêm đầy giấc mơ.

Ta thèm... tưởng đến thờ ơ
Khi người lại cứ giả vờ với nhau
Đói, no cũng dấu hai đầu
Làm ta chán lắm, kiếp sau vẫn còn.

                                   27/11/1996


Mòn

Cũng có lúc tấy mòn tay bởi viết
Địa hạt thơ như mảnh đất chưa cày
Ta như một chút sương làm động cỏ
Đọng, tan rồi ai đâu chắc đã hay.

Cũng có lúc thấy mòn lòng bởi nghĩ
Địa hạt thơ như cửa đóng then cài
Ta gõ mãi cũng như là gió dập
Đến, đi rồi, ai đâu biết là ai.

Cũng có lúc thấy mòn đời để nghĩ
Địa hạt thơ như đường lớn thong dong
Ta lần mãi bước chân mình hẻm cụt
Đến mòn tay, mòn năm tháng, mòn lòng...

                                  22/12/1995

Nhớ anh

Con chó ra vào đuôi không vẫy
Nó ủ rũ nhìn em dõi mắt ngắm chân mây
Nó biết là em nhớ anh tha thiết
Em biết là nó cũng tha thiết nhớ anh.

Em ôm con chó vào lòng
Và tưởng tượng có anh
Em nhìn sâu vào mắt nó
Mắt nó thăm thẳm một nỗi buồn.
Có lẽ nào mắt anh lại buồn đến thế.

Em đã nói với nó bao tiếng yêu thương
Nói những tiếng mà em nói với anh trong e ấp
Con chó nằm trong vòng tay em yên lặng
Sự yên lặng anh hôn em trong phút ngọt ngào.

                                            19/7/1996


Của người hẹn

Không có ai đứng lại
Trong dòng người lại qua
Anh vội vàng cuống quýt
Hay bình tâm ở nhà.

Chỉ có mình em đợi
Như hoa đậu bên đường
Nếu cuối chiều sương lặng
Em thật là đáng thương.

Biết anh đâu có tới
Hoặc giả anh quên rồi
Chờ cho tình em khuyết
Là một mình về thôi.

Nhưng em còn giấc mơ
Anh là người mực thước
Yêu anh, em biết được
Mới đợi suốt chiều nay.

Không có ai đứng lại
Chỉ có mình em chờ
Biết anh đâu có tới
Nhưng em còn giấc mơ.

                       27/7/1996


Mở va ly

Tưởng ai hoá ra là ta
Cái thời sinh viên dài thượt
Đầy va ly là giấy viết
Chưc như gà bới tìm mồi.

Tưởng gì hoá ra thư bạn
Những lời hỏi thăm vu vơ
Tưởng yêu, chỉ là bè bạn
Mấy thư gần đây hững hờ.

Tưởng đâu, hoá ra vẫn đấy
Gói bông, lọ DEP đương dùng
Dăm băng đài nghe nhàu cả
Vài tờ báo để lung tung.

Tưởng thơ, hoá ra nhật ký
Ghi những ngày tháng hết tiền
Chợt thấy kiểu ảnh rất đẹp
Chụp hồi mới vào sinh viên.

Tưởng vui hoá ra chán ngắt
Lục xem chẳng có cái gì
Đóng sầm va ly như cũ
Một buổi chiều dài qua đi.

                            28/11/1995


Người có một người

Mỗi người có một người yêu
Tôi thêm ai đấy là người thứ ai
Là người nửa thắm nửa phai
Không mà có, có thở dài, mà không.

Mỗi người có một người mong
Tôi mong như một dòng sông hai bờ
Bên kia mong đắp hững hờ
Bên này mong lở sững sờ tiếng reo.

Mỗi người có một người theo
Nẻo giàu cũng đã, nẻo nghèo cũng qua
Ngày Tám rồi đến ngày Ba
Buồn vui lỡ cả thành ra theo mình.

Mỗi người có một người xinh
Người mà tôi có mang hình ánh trăng.

                                     2/6/1996


Đợi khuya

Gốc cây, có bạn gái của ta
Đang bên yêu yên lặng
Gốc cây, có bạn trai của ta
Cũng một người xa lạ
Hò hẹn với ta ở đó.
Còn ta tới đây
Làm con đom đóm hoang không có bạn bầy
Gọi muỗi chớ quấy rầy đôi bạn.

Ta đến hẹn không nóng ruột như ai
Bởi ta hẹn với khuya
Mà khuya đang đến đấy
Ta đã nghe thấy hương cây động đậy
Nếm được tiếng cười đôi bạn gửi vào đêm.

Bạn gái của ta đứng lên
Mải vui, quên chào ta, về trước
Bạn trai của ta chần chừ rồi bước
Cũng chẳng chào ta một tiếng khi về.

Còn lại hẹn hò
Của ta, với khuya cũng tới
Khuya không nóng vội
Bởi thương ta dễ tủi
Thương ta về nếu chẳng gặp ai.

                             15/11/1995


Lòng em

Xin anh đừng khuấy động
Lòng em đang hồ chiều
Nhớ anh như sóng nhỏ
Êm đềm và liêu xiêu

Anh đừng là cơn bão
Sẽ làm rối tóc em
Lòng em cũng sẽ rối
Điều này em chưa quen.

Em chỉ muốn thật nhẹ
Nhớ anh vừa đủ lay
Thương anh vừa đủ nhớ
Bâng khuâng bao chiều gầy.

Anh, gần xin ít nói
Xa, viết thật ít lời
Em muốn làm hồ nước
Chỉ nhẹ nháng sống thôi.

Nếu ngày giông bão đến
Hãy là một ngày mưa
Khi em đang rét mướt
Cần anh làm nắng trưa...

                       29/11/1995


Tên tôi

Cái tên tôi em đã thấy
Ở trên bảng nhắn tin
Là một người hy sinh chưa tìm được mộ
Là một người bỏ nhà ra đi
Giữa cuộc đời khó sống
Tôi là một đứa trẻ sợ mẹ cha
Là một người mắc chứng tâm thần.

Cái tên của tôi, em đã biết
Mơ được ghi trang trọng trên trang nhất những báo
Là những vị chính khách
Hoặc những người thành đạt trong kinh doanh
Nhưng cuộc đời khó sống
Đã vùi dập lên tôi
Bằng sự nhọc nhằn đói khát
Em đâu rõ điều này.

Em chớ buồn nhiều xen thất vọng
Tên tôi đã không riêng của mẹ cha
Nhưng vẫn dành cho em để gọi
Những lúc sướng vui
Những khi buồn tủi
Giữa đời khó sống này.

Sẽ đến một lúc tên tôi được đóng gói
Được đổ buôn, bán lẻ như hàng
Tên tôi được quảng cáo
Không kém bia, nước ngọt, xà phòng, dầu gội đầu...
Không thua gì hàng ngoại.

Khi trở về đêm
Nằm với em như nằm với biển
Nửa cuộc đời gối tay bên em
Tên tôi thành ánh điện
Nhờ nhạt sáng môi em trong giấc ngủ đầy.

                                 9/1/1996


Viết về bạn

Nơi bạn bè khêu gợi
Là vết tình đọng tay
Có khi là vệt cứa
Việc thế kia, thế này.

Cái thời nông nổi nhất
Đã chìm vho mai sau
Khi ngồi ôn trở lại
Ngậm ngùi thời gian mau.

Mỗi đứa riêng một nghiệp
Gia đình: Đứa có, không...
Chỉ áo cơm, sinh hoạt
Tâm trí đã xoay vần.

Thoảng qua ngày rằm tết
Mấy lần mời được nhau
Tháng ngày xa xôi trước
Trong lòng mà như đâu.

Đến cưới xin, chồng vợ
Góp mặy cũng chưa đầy
Ốm đau nghe tin đấy
cũng có làn bó tay.

Thảng may ngồi tâm sự
Vẫn lo về cửa nhà
Hiểu nhau nhiều mà vẫn
Thấy ít nhiều xót xa...

                    31/8/1994

Các tập khác:

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét