Hà Huy Hiệp
MÙA NÀY
CÔ-VÍT
TRÁI
NGANG
BẢN THẢO THƠ
Tháng 3 và 4 năm 2020
1- NGÀY ĐẦU CÔ VÍT ĐẾN NƠI
Làm thực phẩm vỡ trận
Giá cả xông lên
Tưởng đi diệt dịch...
Người không sợ chết
Chỉ sợ không có gì ăn
Bấn loạn bếp núc
Nhiễu điều phủ lấy thịt rau
Nhiều tiền cùng chẳng thương nhau.
Bật chế độ khả nghi
Muốn cái mình ghét cho đi cách ly
Để cái ta ưa
Được tự do ngoài dịch.
Tương lai thì bất định
Do người hay do mình làm ra?
7.3.2020
2-TRƯỚC SAU TA VẪN NHƯ NGƯỜI
Trước, ta thương Vũ Hán
Nay, ta thương ta
Sau, ai thương ai
Ai biết...
Trước,là tội của người
Nay, là tội của ta
Sau, tội của ai
Ai tội...
Trước, trách người là ta
Nay, trách ta, trách người
Sau,ai trách ai
Cũng thế...
Ai không vì ai nên dâu bể.
7.3.2020
3- MÌ TÔM ĐÁNH SỐ SAO ĐÀNH
Mấy nghìn năm lịch sử hào hùng
Nghiêng bóng thấy mì tôm thùng
Mới sớm ra đã tranh mua hết.
Ơ là cái con cô vít
Nó về bằng hạng thương gia
Sao nó lại làm ta
Thành anh hùng mỳ tôm hạng chợ.
Dân thủ đô cuống quýt
Đem tiền đi tiêu trừ
Mỳ tôm sốt trên cả mặt báo
Bệnh nhân thứ mười sáu đây ư?
8.3.2020
4-VÌ ĐÂU HẢ DỊCH ,CHO VÌ
Người ơi, ngọt đã bấy lâu
Nay con cô vít bỏ dầu nồi canh.
Đã đành trong chín ngoài xanh
Giờ đây nẫu, nũng hóa thành thối tha.
Không sợ chết lại sợ ma
Cái tham tuột xích xổng ra ngoài đường.
Bao nhiêu cơm gạo tầm thường
Nâng lên thần phật cúng dường xó kho
Dẫm lên nhau để đắm đò
Tội thân những kẻ giả dò thánh nhân
Giành nhau con tạo xoay vần
Để xa cõi sáng, để gần cõi mê
Người ơi,no đủ cõi về
Cõi đi rách rưới, lại về cõi đi.
8.3.2020
LẪN LẦM NGƯỜI VỚI PHI NHÂN.
Cô vít hóa thành người
Mới làm ra dịch bệnh
Người hóa thành cô vít
Bí bầu trên giàn sốt ho
Viêm phổi đã từ tâm ra tướng.
Mỗi người là đầu sóng ngọn gió
Không còn đường lùi
Sau lưng thần chết không cười
Đưa ra đề thi sinh tử.
Trong thời khắc hỗn mang
Lấy pháp cách ly làm thượng sách
Nhưng cô vít kia đã biết cách
Niệm phật, tụng kinh và ăn chay.
9.3.2020
6- SOI TA ,CÔ VÍT NHỮNG CÙNG
Nhân cơ hội dịch bệnh
Ta mới được ở nhà
Lấy cô vít làm gương
Mà soi các vết nhọ.
Ừ, ta có nhọ thật
Mới nhìn ra mặt sau
Sắc xấu dần lộ rõ
Trước trong như không màu.
Không còn gí để đi
Chân níu, tay bó lại
Cô vít lập đảng phái
Đòi lên nắm chính quyền.
Sợ dịch bện- sợ thiên
Sợ chính ta - sợ địa
Cô vít vốn là khách
Nay đòi làm chủ nhà.
9.3.2020
7- CŨ TA, CÔ VÍT MỚI ĐẦU
Đang đi, ta đứng lại
Thế là thành cách ly
Dù ta là F mấy
Hay chưa hề vu vi.
Tự dưng ho với sốt
Thế là thành bệnh nhân
Được đánh số thứ tự
Nổi tiếng xa, sợ gần.
Dịch bệnh luôn bất chợt
Như chợt nhận ra mình
Hai tuần, mà âm tính
Thế là thành bình minh.
9.3.2020
8- CÁCH LY CŨNG THỂ LÀ MÌNH
Bên kia là dấu hỏi
Bên này người lo thân
Hôm qua còn chung chân
Hôm nay đường chắn lối.
Ai lấy tù là nhà
Sẽ trở thành dấu hỏi.
Ta bắt đầu trôi nổi
Dù kiên định đảng, đoàn
Ta bắt đầu hoang mang
Trong an ninh tư tưởng.
Bốn hướng đều mặt tiền
Sao đường đi không có?
Bom nguyên tử cô vít
Nổ không hề nhâm nhi
9.3.2020
Từ dưới lan lên
Dễ dập
Từ trên lan xuống
Dễ bùng
Dịch này lấy cao làm trọng.
Tìm xem trong dịch
Có gì để vui
Chỉ thấy
Dân ta đắng đót ngậm ngùi.
Chưa qua thời vùng dậy
Đã đến thời khuỵu chân
Lấy tham ái làm nhân
Nghiệp quả mới sát sạt.
Dịch bệnh giờ đi ngang
Nếu ở chiếu dưới
Người sẽ bị xuống dốc.
9.3.2020
10- NHƯ NGƯỜI, CŨNG LẮM ĐI NGANG
Cô vít thì lặng im
Người dềnh lên như sóng
Góc khuất bị chênh chao
Thoảng vương mùi tang tóc.
Cô vít biết lan tỏa
Như người tỏa lòng tham
Có khác nhau cách hại
Nhưng không thua bạo tàn.
Đối đầu nhau sinh tử
Nếu xem là cuộc chơi
Ai thắng sẽ tồn tại
Còn ai thua, đổi đời.
10.03.2020
11-VỚI NGƯỜI, CÔ VÍT NHƯ AI?
Người gọi nó về
Lại bảo rằng nó theo.
Người mời nó đi
Nhưng thiếu thành tâm nên khó tống.
Nó sinh ra từ đất
Để nó đi về trời
Ghé qua cõi người
Mởi làm ra đổ nghiệp.
Nó sẽ đi hẳn
Nhưng bài học nó để lại vẫn còn
Bài học về thái độ sinh tồn
Không phải chỉ triệt tiêu cái ác.
10.03.2020
12. NHẮN NHƯ NHỦ VỚI LÒNG NGƯỜI.
Cô vít kia ơi
My không cướp của ai cái gì
Chỉ để lại những gì con người muốn.
My không làm ra tội
Tội do người sinh ra
My vốn là con ru ngủ
Vì mất ngủ của người
phong my lên ngôi.
My không biết phân biệt
Chỉ người khác nhau mới thấy my đa chiều
Riêng my có một chiều rất thiện:
- Đẩy cái xấu lên đến tận cùng để đổi thay .
10.03.2020
13-. KHÔN KHÔN DẠI DẠI LÀ ĐÂU
Ta bại vì ta khôn
Cái khôn không đồng nhất
Cái khôn chĩa vào mình
Thành bia, khôn mà như dại.
Ta khôn - vì ta bại
Nhưng ta đã không còn lành
Lỏng lẻo cá, chặt chẽ canh
Mới hỏng cả bữa tiệc.
Ôi thôi
Ta làm lại từ đầu
Trước - là từ mồi câu
Nay - phải từ cá cắn…
10.03.2020
14 - TỪ DỊCH BỆNH ĐỂ THẤY TA
Ơ này ta bảo các ta
Bệnh dịch đến,có lá,có hoa
Nhưng vì đâu người chỉ thấy quả thối ?
Cân đối hai bên được mất
Thấy những là công bằng
Nghiệp người khi thả giăng
Tội người sẽ mắc lưới.
Ơ này ta bảo các ta
Hãy nhìn vào bệnh dịch trong của mình
Sẽ thấy bệnh dịch ngoài vô hại.
Ơ này những bài học quý
Ta được : nhìn thấy ta
Ta mất : thấy lay nhà
Thấy cả ban thờ hơi chệch hướng.
10.3.2020
15- TẶNG ANH CHẲNG DÁM GỌI TÊN
Cháy nhà ra mặt
A : Chuột chạy trên cao
B : Chuột chạy cùng sào
Lý luận giời
không làm ra lối thoát.
Thả bóng bay lên
Con cô vít là sợi dây buộc
Hóa giải thế nào để bóng nổ?
Để trời cao thưa bớt màu mè.
Cháy chợ ra dân
Không thể tham thì lấy gian làm chủ
Yêu nhau mà lấy thịt đè người
Ghét nhau, kẻ dưới rên ư ử.
Thân người gửi vào bếp
Hồn theo khói thơm tỏi hành
Thế nên biến cố ngoài kia
Lại ngỡ là vận hội…
10.03.2020
16-.KHI YÊN KHÁC LẮM KHI ĐỪNG
Lúc bình yên làm ăn
Ta cao cao
Lúc bệnh dịch, nghỉ ngơi
Ta thấp thấp
Ấy là ta lấy đất làm bầu trời.
An tâm người đã yêu người
Hình như chỉ ở trên đài, báo...
Chỉ có trong lời thầy cô giáo
Mà ta thất học mà vô ơn.
Lúc bình yên : Thấy ta hơn
Khi bệnh dịch : Thấy ta thiệt
Bán đời rẻ
Mua hàng đắt
Đóng thuế đủ đầy mà như không.
10.03.2020
17- KHI NÀO CÔ VÍT VỀ KHÔNG?
Làm sao ta biết được
Người cao - không dám trả lời
Người thấp - có thể phán bừa
Nhưng là khi quá chén.
Tự do rẻ nhất , mất đi
Độc lập chịu bao hệ lụy
Chia nhau ánh sáng, ô-xi
Ta sống âm theo chiều nghiêng của dốc.
Trở về không
Ta sẽ biết yêu từng con số
Ta sẽ biết mặt mình thường nhăn nhó
Lẽ ra dùng để cười tươi…
10.03.2020
18- BẢO RẰNG CÔ VÍT CÓ ĂN
Cô vít không ăn thịt người
Nó chỉ phá
Nhưng phải phá được nhiều
Miệng nó mới thấy ngon.
Cô vít không ăn thịt cha
Nhưng không chừa chủ
Nó sống đời của nó
Người dựa dẫm vào nó để sống
Mới lật kèo tiêu vong.
Cô vít màu trong
Mà con người mắt đục
Không thấy nó mới thấy đại dịch
Thấy sau là mặt kẻ thù.
10.03.2020
19-GỬI NỜ NHƯNG VẪN CÓ TÊ
Tự cách ly mình mới khó
Cách ly người khác thì dễ không
Ở ta chuyên quyền thành cương lĩnh.
Cứ coi ta là sắc
Coi cô vít là không
Sẽ đến ngày ta không
Chỉ cô vít là sắc.
Không tu mà chứng
Đi đâu độ đó
Như gió độ lá vàng.
Tuy không làm ra chết mình
Nhưng làm bao người chết điếng
Dù họ không làm gì nên tội với Nờ ,Tê.
10.3.2020
20- CỨU TA TA MỚÍ LÀ TRỜI
Hãy tự cứu mình bằng hành động
Đừng là cứu cánh kiểu mì tôm
Chỉ chút nước sôi
Đã chín mềm không cần người lái.
Cứu người cũng thể là ta
Mát lòng mẹ, ấm lòng cha
Linh khí nâng cao và
nghiêm mật.
Con dịch
Đã lớn thành bầy dịch
Đang trên đà đại dịch
Đếm không xong người chết
Ngày đời ta đếm ích chi.
Hãy tự cứu mình đi
Thay trời ,dịch sẽ tự diệt…
10.03.2020
21-YÊU TRONG CÔ VÍT ĐANG TRÀN
Anh ghì em vào lòng
Không nên thở phải không
Cũng không nên cất tiếng
Sau khẩu trang là miệng
Nhìn ngọt ngào như hôn.
Anh ghì em vào lòng
Tay cũng vừa rửa xong
Mà phân vân ngần ngại
Khử trùng lối đi lại
Vẫn thấp thỏm âu lo.
Anh ghì em vào lòng
Muốn cho không dám cho
Muốn nhận không dám
nhận
Bên nhau muốn tất bật
Bệnh dịch bắt ngồi chơi.
Ghỉ em vào lòng rồi
Phải như là không thở.
10.3.2020
22- NÊN TIN DÒNG ĐỤC HAY TRONG
Dòng đời có dòng trong dòng đục
Ta thường lượn lờ đục trong
Đã có lúc không thèm nhớ nguồn cội.
Bỗng đâu dịch bệnh thêm dòng
Mà ta chưa tiêm chủng
Thuốc chữa chưa ra,không tin cầu cúng
Sống chết nơi nơi, chỉ ngáp đã thành ruồi.
Hàng trăm quốc gia xấu
đều
Ta nhờ vào đâu tốt lỏi ?
Vốn xưa nay không thực
sõi
Thấy dòng đời trong mà
tin theo.
11.03.2020
23- NGHE TIN CÔ VÍT THẾ NÀY
A-Tin thứ nhất
Có người bảo ta
Cô-vít là ngôi nhà cao
Nhưng bị người xấu ăn mất móng
Ngôi nhà cao đổ
Ta chật mới nằm gọn bên trong.
Ta có tin
Nhưng mà ta chẳng dại
Ta nhận là kẻ đi vắng
Nên vô hại.
B-Tin thứ hai
Có người bảo ta
Trong ngôi nhà cao ấy
Toàn người ưa thái bình
Thế nên dẫu bạc tình
Cũng nên xem xét lý
Ta thì tin
Nhưng mà ta chẳng hận
Ta cũng như bao người
khác
Tiếc thương cả trần, cả âm.
C- Tin thứ ba
Có người bảo ta
Cô vít vốn không phải là nhà
Mà là cái bẫy
Ta thì tin vậy.
Đời ta sống khác chi gà
Vừa ăn vừa nghiêng ngó
Chân dễ mắc tóc
Mắt thường quáng gió
Ăn hạt kẹ đẻ trứng vàng
Mới qua được kiểm dịch.
Gạch vỡ nhà cao
Xếp thành bài thơ viên tịch.
11.03.2020
24-ĐÃ NAY CÔ VÍT ĐẾN NHÀ
Bấy lâu ta vẫn ngóng nhìn
Cái nôi Vũ Hán có tin gì mừng.
Thì nay họ muối, ta gừng
Từ trong lơi lỏng nó trừng phạt ta.
Nó không phải ở sau nhà
Nó vòng bên ấy rất xa để về.
Nó đi đường lớn đề huề
Cao sang, đẹp đẽ, bốn bề gác trông.
Toang rồi, ta có biết không
Mưa còn đếm hạt, chẳng mong đếm người.
Tưởng dăm hôm nữa ta cười
Ngờ đâu ta khóc gấp mười.
Đắng cay.
Đêm đen lấn lướt sang ngày
Trách chi Vũ Hán, trách ngay chính mình.
Vô duyên nỡ hại hữu tình...
11.3.2020
Ghi chú : Còn câu
thơ cuối ta khinh không làm.
25-TA LÀM GƯƠNG TỰ CÁCH LY
Không ai nhận mình bị nghi nhiễm
Thì đã có ta.
Đóng cửa ở trong nhà
Sốt ho trong tâm tưởng.
Xã hội vốn lắm chuyện như lũ
Dịch về thành lụt quần anh
Chính trị và dịch bệnh hòa quện
Giàu nghèo một lứa mè ranh.
Ngồi trong nhà
Ô là mật thất
Ta là vị sư tóc dài
Uống rượu đơn
Ngủ kép
Bới từng con cô vít trong tâm để diệt
Biết không hết bao giờ
Vẫn chẳng nản lòng hay mệt dạ.
11.3.2020
26-. CẦU VỀ ĐỘI NGŨ TIÊN PHONG
Các nhà cô vít ơi
Hãy “giũ bùn đứng dậy
sáng lòa”
Hãy làm phổi tươi lên
Hãy thở không ho, người không sốt.
Các nhà bệnh dịch ơi
Hãy tắm rửa sạch sẽ
Bùn cũng là phiên bản mới cô vít
Quẳng xuống ao ấy
Sẽ thấy: trong bùn có
sen.
Ơi các nhà viêm phổi Vũ Hán
Hãy tỉnh thức: Tỉnh thành trung ương
Hãy giác ngộ cô vít lạ
thành tên
Chỉ đích danh Trung Quốc.
Ơi các nhà tay bay tay thước
Dừng phá, năng xây
Ta liêu xiêu đang dồn cả về đây
Đợi miễn phí nơi bình yên dã chiến.
11.03.2020
27-ANH EM MỘT CẶP TA CÙNG
Em ơi, anh ấy đâu rồi
Gần vậy mà lạc nhau giường bệnh
Về nhà, một hóa vạn xa nhau.
Anh ơi, em ấy đâu
Cùng trên cao hạ xuống
Người ven gò, người dưới ruộng
Trên đại cánh đồng thị phi.
Ta là anh, cũng là em
Nhưng không là đồng chí
Đường riêng thôi vạn lí.
Vẫn mong anh em thở đều.
Lo dạ dày, đã có nông dân
Lo tim, đã có nhà trí thức
Lo gan, đã đầy rẫy quan chức
Lo đại tràng, đã có bạn vàng
Anh em cứ điều trị đường hoàng
Tai mà qua, nạn sẽ khỏi.
11.03.2020
28-THƠ MONG DỊCH BỆNH XA NGƯỜI
Thấy dịch bệnh lan tràn
Nghĩ mà thương, mà giận
Nghĩ mà tiếc kiếp người
Gây cho nhau khổ tận.
Ta là đầu là đuôi
Trong vòng tròn khép kín
Yêu nhau cũng khăng khít
Cắn, cũng thấy đau mình
Thấy dịch bệnh bất bình
Ngậm bồ hòn thiền định.
Người vơi, rồi tiêu hao
Nghiệp đôi phần nhúc nhích .
Vẫn phải thở, phải ăn
Thở: đặc dày giặc giã
Ăn: đã sang cặn bã
Lý tưởng thì mãi xa.
Dịch bệnh thì tràn ra
Người thì thu mình lại
Ta sống mà như tái
Sợ đến kỳ vắt chanh.
11.3.2020
29-ĐÊM VỀ TA THỨC MÀ RU
Đêm nay ta thử thức đêm
Ru con cô vít ngủ .
À.. á.. à.. à.. ơi
Có ngủ thì ngủ quan tài
Chớ ngủ khách sạn kẻo mai loạn thần.
Có thức thì xét nghiệm âm
Chớ nhò con số mộ phần chẳng yên.
Cô vít ơi
Trăm năm mới được một đời
Cớ sao rút ngắn còn mươi, dăm ngày.
Vội vàng kiếp sống trả vay
Người gian lẫn với người ngay mất rồi.
À..á.. à.. à.. ơi
Đêm nay tạm gọi đêm dài
Đợi cô vít ngủ, nắng mai sẽ về.
Thương phố xá, buồn làng quê
Ruộng đồng dang dở, bộn bề dựng xây.
(Con cô vít ngủ rồi. Nhưng
ta quên mất lịch. Nay là ngày hôm nao?)...
11.3.2020
30-ĐÂU CHỈ RIÊNG TA MỚI CHIA LOÀI
Cô vít có đến hàng trăm loài
Mỗi loài viêm phổi một lĩnh vực
Ta biết ít về viêm phổi văn học
Nhưng hay ho hắng vào đường quan.
Cô vít có đến hàng trăm làn
Làn của ta bên rìa, gần đói khổ
Ta lấn rồi ta cố
Làn của ta: cô vít khổ-khó-trường.
Cô vít có đến hàng trăm phường
Nôm na gọi là tổ
Bệnh - thì gọi là ổ
Dịch - thì gọi là hang
Chức - thì gọi là làng
Quyền - thì gọi là nhóm.
Cô vít -có thật và có dởm
Lây lan sai, còn đúng tùy hồ sơ.
Dương tính vẫn nghi ngờ
Huống chi là âm tính.
11.03.2020
31- LƯỚI TRÒI KHÔNG NHỐT CHẲNG THA
Giết người vẫn được người thương
Là ta đi giết theo đường hắt hơi
Giết người nhẹ tựa đi chơi
Vẫn tình bao bọc, vẫn lời thiện lương.
Chết rồi, chỉ có trời thương
Còn nhân gian rẽ ngả đường cách ly.
Chết rồi, chẳng thể làm chi
Công danh: Thủ phạm nó ghi bảng vàng.
Chao ôi, nghiệp tội rõ ràng
Đảo điên dịch bệnh, bẽ bàng cõi nhân
Kiếp người cộng đủ ngàn cân
Treo lên sợi tóc trầm luân bể sầu.
Xếp dồn sinh tử liền nhau
Tách ra liệu biết bao
lâu hả người?
11.03.2020
32- SỚM HÔM CÔ VÍT VỚI MÌNH
Sáng ra ta hỏi: Thêm người nào chưa
Tối về ta hỏi: Đã bao người rồi.
Một ngày ví một vòng đời
Ta chỉ như đời cô vít.
Cái ăn của ta
Có hương vị cô vit
Nên đắt đỏ hơn.
Cái làm của ta
Có nguyên liệu cô vít
Sản lượng cũng kém hơn.
Cái thở của ta
Có không khí cô vít
Nên ô xi ít hơn các bon ních .
Mỗi ngày ta như con trâu
Cô vít là cọc buộc.
11.3.2020
33-. CON TA LÀ DỊCH KHÔNG ĐÀNH
Đối diện dịch, ta hơn
Ta sẽ thấy không khó với cái xấu
Phải nhớ mình là mẹ là cha.
Vì ai mà dịch sinh ra
Vì đâu mà ta khổ
Ta muốn gieo nhân lành gặt quả ngọt
Phải chờ dịch tã mới hay.
Dịch chi sơ tính bản
thiện
Vị nhân gian khuyến ác
Gậy này sẽ có lưng kia.
Con hư mà ngồi với khóc
Mắt khô ta sẽ nín lời
Không làm cha mẹ dịch nữa
Dưỡng tu để làm con trời.
11.03.2020
34- DỊCH NÀY TA CHẲNG LÀ TA
Bình tĩnh dịch - là thân xác ta chậm
Lo lắng dịch - là hồn ta dễ phiêu
Ta chẳng sợ đâu
Chỉ là không muốn chết
Nhà bao việc
Việc nào cũng dở dang.
Dịch bề rộng rồi dịch cả bề ngang
Chân ta thấp, ta lại không có cánh
Người có lương tâm thì bị chu di
Biết nơi đâu không có dịch mà đi.
Tiếc thương ngày ấy quá
Sao ta lại mơ ngày nào
Có dốc để lên cao.
Dốc của ta
bị dịch trên
đẩy xuống.
11.03.2020
35-ĐƯỜNG ĐI, CÔ VÍT TRÁI ĐƯỜNG
Đi trái đường phẳng lặng
Là gập ghềnh chông gai
Là trái đường ban mai
Là đêm dày tăm tối
Bên kia là tội lỗi
Người vì mình vẫn đi.
Này người ơi
Con cô vít mới mở đại lộ
Không hạn chế tốc độ
Không phân biệt làn người
Đi trái : sẽ đến nơi
Đích đến là nghiệp lực.
Này cô vít ơi
Ta cũng thương bệnh dịch
Ta cũng trách tang thương
Ta cũng sợ đi đường
Của cô vít mới mở.
Ta sợ như người sợ
Đi trái là đi mãi.
Chỉ người còn lại
Không đi là nghĩa quay về.
12.03.2020
36-GIEO NHAU AI BIẾT AI NGƯỜI
Cô vít đi gieo hạt
Hạt đen: Mọc người
xanh
Hạt trắng: Mọc người xanh
Mà trước đó, người gieo
Hạt xanh : Mọc người đen trắng.
Cô vít không gặt quả
Quả dành hết cho người
Ngọt đắng do người chọn.
Cô vít đưa thông điệp
Chiến tranh và hòa bình
Người hiểu nghĩa nào đó
Mới bố trận bày binh.
Chuyện chưa qua vẫn nói
Chuyện qua thì còn lâu
Nói trước cho đỡ muộn
Sợ sang năm giỗ đầu.
12.03.2020
37- KHAI RA CÔ VÍT LẮM ĐƯỜNG
Cô vít kia
Đã dương tính hành trình
Tội với chả tình
Khiến người mặn lòng, muối mặt.
Kính anh quyền cao
Dễ gập mình chui ống
Kính chị chức trọng
Dấu giày chốn nọ đời khinh.
Nhuốm tràm nếu là pháp tu
Sẽ lấy bất minh làm cảnh
giới
Kinh sách ấy là thị
phi
Của phiên bản con cô vít mới.
Bi chưa qua
Hài đã tới
Ngày nào cũng là đêm ba mươi .
13.03.2020
Người muốn thế nào
Bệnh dịch chiều theo thế
Gieo đi vài đau khổ
Nhận về hai-năm-mươi.
Xuất phát từ xa xôi
Đích đến dày lầm lạc
Điểm cuối của đời mình
Là buông trùng thể xác.
Người không muốn thế nào
Người vẫn làm thế đó
Người ăn người, bỏ vỏ
Bỏ cả xác mình
Cho bệnh dịch nó hôi
13.02.2020
39- ĐAU MÀ CÔ VÍT BẢO ĐAU
Chao ôi đau quá
Có ai đánh đâu
Chao ôi thở đau
Do người khác thở.
Chao ôi đau dạ
Ái chà đau tim
Cái đau chia phần
Của người nước lạ.
Chao ôi đau quá
Chân không thể đi
Tay không thể làm
Muốn tham cũng khó.
Ngoài thì sáng tỏ
Lòng vẫn tối tăm
Đau cả chỗ nằm
Có người canh gác.
Ôi đau lầm lạc
Mà không ngộ ra
Ôi đau tàn hoa
Mà không đậu quả.
Ôi đau đớn giả
Mà thật khó kêu.
Chao ôi đau quá
Cái đau thiên triều.
13.3.2020
40- TA VÈ CÔ VÍT, VÈ TA
Ve vẻ vè ve
Cái vè cô vít
Ta từ số ít
Mà thành số nhiều
Không phải Việt kiều
Mà không khác thế.
Tưởng thôi dâu bể
Hóa ra bắt đầu.
Ta hợp sức nhau
Khoanh vùng các F
Cứng rắn đanh thép
Những ai dối gian
Tình cảm chứa chan
Các y bác sỹ
Toàn dân một ý
Lãnh đạo đồng lòng
Cô vít diệt xong
Sớm hơn dự định.
Ta khôn khéo tính
Khi dịch còn non
Dịch bệnh nếu còn
Chỉ là nhãi nhép.
Cửa dịch ta khép
Thế giới mở ra
Vũ Hãn là cha
Năm châu là mẹ
Trăm đẻ, nghìn đẻ
Bốn bể một nhà
Cô vít tràn ra
Càng gần mộ chí.
Ta về ta ví
Ta là lá khoai
Cô vít của ai
Cũng là nước đổ
Bao nhiêu đau khổ
Trượt cả ra ngoài
Dù mất mùa khoai
Nhưng lòng ta đặng.
Ta về ta thắng
Thế giới thì thua.
13.03.2020
41-TỰ DO ĐỘC LẬP SAO ĐÀNH
Tự do của người nhiễm cô vít
Làm ra tù cho những người liên quan
Là nước mất chan
Của những người chống dịch.
Ai cũng được chia phần ý thức
Nhưng lại không nhận về
Khi bị đồng hóa với bệnh dịch
Người và cô vít đã nằm kề..
Độc lập của người nhiễm cô vít
Là một sự nhân khuôn
Thở là ca sản xuất
Từ một người thành muôn.
Ai cũng muốn hưởng lợi cho mình
Muốn dịch bệnh phương hại
Giúp người hàng tổng thổi tù và
Trước cô vít sẽ là đại bại.
13.3.2020
42-TA TỪ VŨ HÁN MÀ ĐI
Ở Vũ Hán có trạm dừng chân
Cả thế giới biết đến ngơi nghỉ
Chỉ khác là nhọc lòng suy nghĩ
Hành trình không biết sẽ về đâu.
Nếu ta biết đến có hai quê
Thì bệnh dịch là quê hương mới
Trở về như về bản ngã
Giữ gì và bỏ gì đi.
Vũ Hán có cả cảng xuất hành
Viêm phồi gồm cả người và hàng
Lấp liếm, các nước bị quét ngang
Bưng bít, thì cuốn dọc thế giới.
Trạm dừng chân không là trạm đợi
Muốn về, vẫn phải đi
Muốn đi, phải về chân tính
Muốn thiêng, phải biết thờ mình.
13.3.2020
43-XUÂN MÀ NHƯ CHẲNG NHƯ XUÂN
Xuân không hoa
Nên ở ngoài ánh mắt
Nắng không tỏa
Nơi đâu ấm tình người?
Đông tưởng qua rồi
Nó lại về với dịch
Có băng giá chân bước
Tay buông trùng tiêu tương.
Xuân không hoa, xuân trường
Quả vẫn hứa hẹn ngọt
Gió xuân đắng đót
Nhưng tỏa hương, tỏa hương…
Ta yêu người
Yêu xuân
Nhưng vẫn chạnh lòng Vũ Hán
Làm trái khoáy bao mùa
Thương lá vàng xao xác…
13.03.2020
44-NGÔI CAO PHẢI TRẢ CHO NGƯỜI
Dịch bệnh lên ngôi
Cái xấu về nhì, ba, tư, bét…
Quay đầu là bến
Mưa sa, ai nỡ luống cày.
Dịch bệnh sẽ chuyển ngôi
Trả nó về với nó
Người sẽ biết phải làm lại từ đâu
Và bắt đầu
Như cây, mọc lên từ gốc rễ.
Dịch bệnh không mất đi
Chỉ chuyển từ không yên sang ngủ kỹ
Phụ thuộc vào cái thức của người
Những đen tối chôn vùi
Trả lại trời xanh cao đạo lý.
Đường xa, nơi đến cũng gần
Nếu biết chọn đúng điểm xuất phát.
Chỉ khi nào ta hát
Là khi át tiếng ho.
14.03.2020
45-NGỦ XANH HAY CHÍN CŨNG VÌ
.
Giấc ngủ cồi cồi
Không chín không xanh
Chín là phần an lành
Phần kia như an táng.
Cô vít về mà khác
Có ai nào như ta
Lâu lắm mới ở nhà
Có lẽ là lâu lắm...
Ta chợt thấy khác với người ngoài kia
Nơi nhiễu nhương đủ thứ
Đếm không xuể người trả giá đắt
Người nhận quả đắng cũng rất đông.
Ta đã không còn là ta cũ
Đếm mình như đếm bệnh nhân
Cô vít thì lên chân
Khoanh thêm vùng dịch mới
Sáng ra, đêm đã đợi
Ta với giấc ngủ cồi cồi
Không chìn không xanh.
14.3.2020
46- PHỔI VÀ VIÊM PHỔI TRỪ NG NHAU
Lá phổi là thép
Thì cô vít là lửa.
Lá phổi tưởng vô cùng
Thì cô vít khoanh vùng đo đạc.
Lá phổi khai sinh
Thì cô vít báo tử.
Lá phổi trời không tru
Cô vít làm đất diệt.
Nghề lá phổi là khí thở
Nghiệp cô vít là chân không.
15.03.2020
47-TIN KHÔNG CÔ VÍT GỌI BẦY
Nghe lạo xạo tin con cô vít
Không phải mũi tẹt
Chẳng phải da vàng
Không hiểu Trung ngữ.
Ối ôi...
Ta ngã ngửa người
Không phải vấp
Chẳng phải trơn trượt
Chỉ là ngạc nhiên.
Ta đã từng ăn không, ỉa có
Ta đã từng ăn có, ỉa không
Nhưng mình ăn ỉa ra phân người khác
Ta chưa làm thế bao giờ.
Cô vít Âu- Á không húc nhau
Vẫn làm bao người chết
Máu chảy lạo xạo ngược dòng
Nước mắt chảy vào trong
Nhiễm mặn một vùng sám hối.
15.3.2020
48-CHIM KHÔN PHẢI BIẾT HÒA BÌNH
Hòa bình ơi, là con chim
Thì vừa nhỏ bé, vừa hiền lành
Dễ xào hàng răm
Tiện cho nấu cháo.
Chiến tranh hỡi
Là con người khoái khai vị súp chim
Mới đếm người năm châu đủ món.
Súng đạn giờ cũng như bom
Lạc hậu, kém hiệu quả
Vì mục tiêu riêng mình làm người
Phần còn lại phải trở thành cô vít.
Ta thì nhỏ bé, xa xôi
Chảng đi đâu,thở cũng ít
Biết tự cách ly ở nhà.
Thích chiến tranh là thóc
Cho chim hòa bình ăn
Ăn cả cô vít
Bụng nếu no căng, thì trái đất sẽ tròn.
16.03.2020
49- LÀ TA NGHĨ Ý NHƯ MÌNH
.
Khi anh ruồng bỏ người ta
Là anh đã hóa quỷ ma cõi trần
Mẹ cha là vị chúa gần
Giê-su là chúa gặm lần ở xa.
Khi anh ruồng bỏ người ta
Dịch bệnh hóa chủ, sai nha là người
Cõi Nhân: Có đất, có trời
Cớ sao anh chọn sống nơi ngục tù?
Xuân thôi, hạ héo, tàn thu
Yêu thương đổi lấy hận thù các anh
Mẹ già như chiếc chiếu manh
Cha côi cút yếu hóa thành rác rơm.
Trứng gà, đũa cắm, bát cơm
Cũng như mỳ ống đầy đơm cúng mình.
Khi anh bỏ đức hiếu sinh
Chúa trời quặn thắt, thuận tình quỷ ma
Khi anh ruồng bỏ người ta
Khi con cô vít Trung Hoa tác thành .
16.03.2020
50- TA GIÀ TA CHẲNG Ý ĐÂU
Mỗi người tự làm chủ lây nhiễm
Mỉa mai khi có kẻ cười.
Tìm bi trong hài
Thấy người già cười khóc rách trời
Vỡ vụn làm người
Lát đường đi mà cháu con lạc lối.
Tìm hài trong bi
Vẫn là người già rách trời cười khóc
Mẹ cha là mình hay là cháu con?
Mặt trái của đạo đức
Sao lại là người
Con cô vít lòi đuôi
Lòi cả đầu người tóc cô vít
16.03.2020
51- NÓNG ĐÂU CÔ VÍT
NÓNG CÙNG
Trái đất nóng lên
Không nóng bằng cô vít
Nóng đến mức chết đường chết chợ.
Nóng đến mức vội vàng thành tro.
Nóng đến mức khí thở sôi lên.
Nóng đến mức hỏa thiêu không cần lửa.
Người thở vào nhau
Như chiếc đèn khò
Hỏa hoạn chỉ là trang lót
Nóng cô vít kia
là cả
quyển sách dày.
16.03.2020
52-CON SÂU CÔ VÍT BUÔNG DẦU
.
Con sâu bỏ dầu sông biển
Con sâu bỏ dầu các quốc gia.
Ta quỳ xuống cầu xin con người
Hãy ở nhà để sống
Ta quỳ xuống cầu xin thượng đế
Hãy đón người về thảnh thơi.
Mỗi người chỉ có một đời
Sao bỗng dở dang, gãy khúc
Thiếu cả người cầu nguyện
Lấy ai mở lối thiên đàng?
Con sâu hỡi ơi
Biết bao giờ no đủ
Biết khi nào chán chường con người
Biết trắc ẩn nằm ở lưới trời
Sẽ không lạc vào vòng sinh tử.
16.03.2020
53- TRUNG HOA CÓ MỘT CƯƠNG
THI
Cương thi ơi cương thi
Xin hãy làm gì đi
Xin thôi ngủ vùi trong quên lãng.
Cương thi ơi cương thi
Người đâu có thở
Hãy cứu lấy những con người cần thở.
Cương thi ơi cương thi
Con cô vít có gai
Người hãy vì người bẻ gai
Cho trong bầu khí quyển
Cho ô xi ngọt ngào.
Ta cậy nhờ cương thi
Dựng dậy những cái chết
Mà cứu lấy cái sống
Ấy mới thực là thần linh.
Cương thi ơi cương thi
Ta ở xa
Nay đã ở gần
Cương thi hãy gần dịch bệnh
Như ta diệt khổ làm an.
Cương thi ơi cương thi
Thương người như trời thương
Cứu người như siêu thoát
Cảnh giới của cương thi
Chính bởi những nhân lành.
16.03.2020
54- TA TU BỆNH DỊCH TU CÙNG
Trong các giới của ta
Không có giới cô vít
Thế nên ta không giữ
Thế nên ta vỡ bờ.
Ta tu a-bờ-cờ
Giản đơn vài đau ốm
Dịch bệnh thì luôn ốp
Ta trở thành thảo dân..
Thôi đành tu không tu
Xóa buông mọi cảnh giới
Nín thở và chờ đợi
Cô vít mở giáo đường.
16.03.2020
55-KHI TA GỌI BỆNH DỊCH VỀ
Không có cô vít này
Sẽ có cô vít khác
Chớ mong cầu thoát nạn
Khi mình xây bằng người.
Ta có sống ở dưới ao
Hay ăn ngủ trên cây, hang ổ
Tưởng không làm ra cô vít
Là đã ngoài vòng bão giông.
Con người dần nhỏ lại
Cô vít dần lớn lên
Muốn đảo chiều đi ngược
Tội người phải đặt tên.
Trời vẫn mở mắt
Người biết xuôi tay
Còn tai ương bệnh dịch
Còn lẫn đêm với ngày.
16.3.2020
56-BẬY VÌ CÁI GỌI CAO SANG
Cô vít đi một dằng
Người đưa tin một nẻo
Người mới bị sai khi chọn nhầm cái chết
Hồn đây, xác lạc lò thiêu.
Ta đã thôi đếm từ dưới đếm lên
Mà thống kê những gì còn lại
Không tổ hợp những gì thiệt hại
Mà chỉ lo đến sự hoàn hồn.
Có một chính phủ ...ồn
Nổi hăm trong dư luận
Phải nặng lắm, xác người không cân hết
Phải rất là tàn độc, mới giết dân.
16.3.2020
57-HIỂU TA ĐỂ BIẾT SINH TỒN
Người muốn chọn, hỏi ta
Ta chọn: Cô vít có
Vì ta công nhận nó
Để còn công nhận ta.
Ta hơn cô vít kia
Nên ta đâu có sợ
Dám trả giá kể cả khi sống nợ.
Ta không thể đi ngược
Nếu có đi ngược dịch bệnh
Đích đến cũng không là bình yên.
Cô vít được đà mạnh lên
Nhưng chẳng thể thắng mãi
Khi chỉ biết kinh qua
Mà không biết đến giật mình nhìn lại.
16.3.2020
58- TA TỪ KHÍ THỞ MÀ RA
Mới sớm ra
Ngút trời là khói tỏa
Chiều về tà
Khói tỏa những ngút trời
Hồn người khói đọng mưa rơi...
Nếu trôi theo tâm lý bầy đàn
Thì ta không sống nữa
Nếu cuốn theo dòng chảy dịch bệnh
Tồn tại được là mơ.
Trời không còn cao xanh
Đất không còn phẳng lặng
Gạt khí thở mà đi
Nhưng nơi đến vẫn là khí thở.
Phổi ta không phải của ta
Đã thuộc về người.
Tính dân tộc tan rồi
Tính quốc gia cũng mất
Chỉ còn một tính chất
Thở được thì còn là người.
17.3.2020
59- CHO HAY MUÔN SỰ TẠI GÌ?
Muôn sự tại trời
Trời xanh im lặng
Mây không thay đổi sắc mặt
Gió vẫn nguyên đu lá cành.
Muôn sự tại đất
Đất vẫn nhận người
Khổ đau ai oán chôn vùi
Trùng trùng oan khuất.
Muôn sự tại người
Người chối đây đẩy
Đá quả bóng cô vít sang ngang
Từ Trung Quốc sang
Xuyên thủng các châu lục.
Muôn sự tại quỷ
Hiện thân làm người
Đang dựng xây một thế giới quỷ
Sắp thành công rồi
Lúc ngộ ra quỷ xấu
thì đã muộn.
17.03.2020
60- CHO TA THẲNG THĂN ĐÔI LỜI
Bình yên nhiều năm xây chưa trọn
Cô vít vài tháng đã hoành hành
Thêm quỹ đất xây bảo tàng chiến tranh
Ngay bây giờ còn kịp.
Ta ở Việt Nam, nhìn sang phương Bắc
Ngược đường mà nghĩ là xuôi
Nơi ấy có núi có đồi
Sao giống những mồ chôn nghiệp chướng
Nơi ấy có sông, có biển
Sao ngắc ngứ dòng như máu chảy đầu đao.
Thương người như thể thương thân
Nhưng ta không thương dịch bệnh
Trung Quốc nào, cô vít ấy
Riêng mưu đồ mà cái chết lại chung.
17.03.2020
61- ĐÔI LỜI THẲNG THẮN CHO TA
Đem lọc bã lấy nước
Sao lại là người?
Kẻ đói là ai
Sao lấy phổi ra để nhắm?
Người đã không còn quý
Người đã không còn hiếm
Người đã không còn sạch
Lọc nước bỏ bã cặn
Liệu lại còn là bao?
Mấy đời bánh đúc có xương
Mấy đời một mẻ làm tương chấm người
Chấm mặn ăn rồi
Dạ độc vẫn như rỗng ruột.
Quay lưng tiến bước
Đường vinh quanh xây xác đồng bào.
17.03.2020
62-TA NHƯ BẤT TỈNH THAN TRỜI
1-Người và cô vít giằng co
Người vì sống mà chết
Cô vít chọn người sống mà theo
Muốn dừng mà khó kết..
2- Nó đang dẫn đầu
Nó luôn cán mốc
Đi thì chang chang
Đến thì tàn khốc.
3-Ta sợ sự dối gian
Và kinh sợ sự thật của cô vít
Tất nhiên cũng chỉ như người .
4- Hỡi ôi mưa gió bão bùng
Chỉ như cái vảy cũ bung ra ngoài
Hỡi ôi địa chấn, thiên tai
Chỉ như cởi chiếc áo ngoài lấm lem
(So với viêm phổi Vũ
Hán).
17.03.2020
63- NGUYỆN RỒI NGUYỆN CÓ CẦU ĐÂU
.
Đã nguyện giữ bình yên
Nhưng không qua được sóng gió
Không tương thích với trời đất
Mới lạc đường đời sinh nhai.
Có đúng thì sẽ thôi sai
Nhưng người đem đến cho nhau cả thưởng lẫn phạt
Có mỗi một đời tạm bợ
Mà kỳ công tạo nghiệp với thân dày.
Đã nguyện sống nếu mình không có lãi
Thì cũng chớ ăn quỵt vốn của người
Thì cũng nên giỏi cười, dốt khóc.
Thân thế gian cực nhọc
Bất hiếu với chính mình
Cực nhọc hóa thành mẹ cha.
Vương buồn một sớm tháng ba
Hồn mình tư lự xó nhà giống vong.
20.03.2020
64- DỄ NAN CŨNG CHỈ CHO NGƯỜI
Ngăn người sinh thời dễ
Cản dịch đẻ thời nan
Lấy người là vật liệu
Xây thành, mở đường quan.
Thiêu người chết thời dễ
Cứu người sống thời nan
Bề trên là siêu nước
Dưới người là củi, than.
Mở cô vít thời dễ
Đóng đại dịch thời nan
Chưa đập lưng người nát
Lưng mình không vẹn toàn.
Cá trong ao tả dễ
Ong trong áo nhìn nan
Gần những người trái chủ
Mình cũng kề gia oan.
20.03.2020
65-NGHE RA DỊCH BỆNH CHO NGƯỜI
Dịch bệnh không của ai
Nhưng không chừa ai cả
Con người phải trả giá
Từ nơi không con người.
Dịch bệnh không tiếng cười
Chỉ truyền đi tiếng khóc
Lặng im là chết chóc
Cất lời là lây lan.
Dịch bệnh thấy mênh mang
Cụ thể là viêm phổi
Không có ai nhận tội
Nhưng vẫn có hành hình.
Cây cô vít nở phình
Từ gốc rễ kịch độc.
20.3.2020
66- DƯỚI TRÊN ĐÃ SẴN CHÂN TÌNH
Dịch bệnh lâu
Nhà nước và nhân dân một lòng
Trên dưới cả ngoài đồng
Mất mùa lúa
Úa mùa khoai
Thì đầu rạ cuối rơm cùng nhau
Có thể là trâu, có thể là hun chuột.
Dịch bệnh mãi
Cho lòng tốt nở hoa kết trái
Phải được phơi nắng
Rêu bám bong cùi mà héo khô.
Dân không chê nước nghèo
Chỉ cười cái giàu của đầy tớ
Dân không trốn thuế hay bùng nợ
Chỉ thối lòng đánh bùn sang ao
Chỉ mất ngủ khi giết chó, xé rào
Cho kẻ trộm đường hoàng làm kẻ cướp.
Mặt khác của dịch bệnh
Là được lòng người
Là được làm người
Mà trước đó là cỏ gianh
với lòng lang dạ sói.
Xin từ dịch bệnh mà nghĩ lại
Cho được thỏa thuê một tấm chân tình
Không phải đập chuột lo vỡ bình
Có nhóm lò lên
sẵn củi tươi cô vít.
21.03.2020
67- VIÊM PHỔI CŨNG CÓ TRONG NGOÀI
Trong cái tàn khốc nọ
Có cái trầm lắng kia
Không bám víu
Chẳng xa lìa
Mới trở thành linh khí.
Trong cái xuất phát nhỏ
Có cái đích lớn lao đủ kinh hãi loài người.
Trên dương thế thì sợ bạc cả đầu
Dưới cỏ xanh thì lòng lành tái hiện.
Trong cái tối bất biến
Có cái sáng nổi trôi
dạt
được lên bờ
Hiểu ra: Sống chỉ là mơ
Thôi sống: Là tỉnh giấc.
Hỡi người phổi đã cho đi
Nhận về hương khói những gì đã gieo
Đã thôi vật chất giàu nghèo
Chỉ còn dải suối trong veo cửu tuyền.
Tàn khốc qua đi
Nhân sinh đọng lại
Kết thúc chính là bắt đầu
Xuân hồng luân hồi đông tái.
Vũ Hán là bia
Và viêm phổi là mồ.
21.03.2020
68- TIẾNG ĐỒN KHÔNG BIẾT VẠ KHÔNG...
Có người bảo
Cái anh Lý Lượng kia
Vì cô vít mà chết
Chứ không phải chết vì cô-rô-na.
Anh ấy không nói ra
Vì những gì anh ấy nói trước kia
Đã bị á khẩu.
Còn những gì anh ấy nói bây giờ
Chỉ trời xanh mới thấu.
Và người nói về anh Lý Lượng kia
Có khi vì nói mà chết
Và sẽ ghi hồ sơ là chết vì mồm.
Đất nước họ tiếng nổi như cồn
Như bát canh: Mỡ trên, dưới là xương với tiết.
21.03.2020
69-CÁI CÂY CỨ TƯỞNG CÁI NGƯỜI
Cái cây dù nó là cây rất độc
Thì lá nó vẫn xanh
Thì hoa nó vẫn thơm, quả vẫn ngọt.
Cái cây lớn không theo ý ác
Chỉ người ăn tiếp cận nó không lành
Nó không sợ trời xanh
Chỉ sợ người ăn ở với nó.
Cái cây này đang có
Rất gần ,bóng chiếu sang ta
Trách mình mãi chẳng hiểu ra
Trước nay cứ tưởng là cây quý.
21.3.2020
70- NÓI VỀ CON ẤY CHỨ AI
Sống: Nếu được trả lương
Chết: Sẽ được truy điệu
Ta thì chỉ muốn hiểu
Nó chỉ là thiên tai.
Nếu nỗi ám ảnh là hệ quả của người
Thì cô vít kia ơi
Ta có một dấu hỏi ám ảnh.
Thôi thì thời thế đã rồi
Gương lớn vỡ ra
Thành nhiều gương lành nhỏ
Con người vỡ ra
Tách làm đôi: nửa không nửa có
Gạn cho xác đục, hồn trong.
Nhờ vào cô vít cả thôi
Hiểu ra quỷ với con người sống chung
Gà con, quạ đói tương phùng
Củi khô ,xác chết cháy chung một
giàn.
21.3.2020
71-LỆ RƠI TỪ THỦ TƯỚNG KÌA
Mắt ngài đã không thể mở ra
Không thể nhắm lại
Như bao người ngã trái
Như em ngã về phía ngài.
Ngài là bà mẹ trẻ
Của những người con già.
Nhưng ngày ngày tang gia
Ngài lại là cháu con
của những người đã khuất.
Ngài cùng chung mặt đất
Em cùng chung bầu trời
Nhưng ly loạn chia đôi
Khóc ngài khóc dân nước Ý.
Em khóc em
Sống ở đất nước cười.
22.3.2020
72- GỬI NGƯỜI CÔ VÍT GỬI SANG
Người có trăng riêng
Ta có gió riêng
Bầu trời chung
Ta với người vẫn làm thông gia được.
Hà chi khác máu tanh lòng
Để người khác người, ta đơn lẻ
Ta biết trông lên hay trông xuống với người đây?
Mưu cầu trăn : Chỉ là thi vị
Mưu cầu gió: Chỉ là hương hoa
Trời chung mới là nhà
Ra ở riêng, ấy là người muốn vậy.
Hai trăng, hai gió, hai ta
Có bao giờ khác một
Có bao giờ khác loài
Tiếc người
Ta tiếc tiếng thở dài.
22.03.2020
73- CHUNG CHIÊNG TA VỚI LẠI NGƯỜI
Lúc này đây
Ta nằm trong quẻ nơm và cá
Chung các hào mưa mau.
Bên này- ta như rau
Bên kia- người là sâu phá
Đằng trước- ta chắp vá
Phía sau- người thì xé ra.
Thế giới bao la
Người cho chui lọt lỗ cô vít.
Ta và người, hai đầu như đỉa
Nhưng mà ta đã khác lắm rồi
Kinh đầu lưỡi nọ cắn đầu môi.
Chết có một, sống có đôi
Lúc tâm điểm, dịch nâng cao con số
Đều bị cô vít đưa vào căn.
22.03.2020
74- TA VÀ TA VÍ KHẨU
TRANG
Mỗi người xin là chiếc khẩu trang
Hạn chế mình buông tiếng
Hạn chế người hà hơi.
Dịch bệnh đã đến rồi
Phá khóa vào
chứ không hề
gõ cửa
Biến ta thành chúng
Lấy lẽ sống là lây lan.
Đời ta nương tựa khẩu trang
Như ốm đau nương tựa vào thuốc
Cô vít này ác nhỉ
Đúng là con ngoài giá thú của người.
23.03.2020
75- LAN MAN BẤT CHỢT
MÀ RA
Bất chợt một
Ta thấy mình bị yểm
Biết đâu
Đã la đà nghìn năm.
Bất chợt hai
Ta thấy mình đi yểm
Biết đâu
Ta đã là người Tàu.
Bất chợt ba
Ta thông thạo vạn pháp
Biết đâu
Ta đã cứu được người.
Bất chợt bốn
Bị lộn cổ đất trời
Biết đâu
Ta đã lộn trước đó.
Bất chợt năm
Ta chính là cô vít
Biết đâu
Ta đã tự tiêu đời.
Bất chợt sáu
Cô vít tuyệt chủng rồi
Biết đâu
Ta, người thắng bệnh dịch.
Bất chợt bảy
Bất chợt trên là thật
Biết đâu
Ta chỉ còn vía bảy, hồn ba…
23.03.2020
76- CUỘC NÀO CŨNG HẠI CHO TA
Cuộc vui
Mau qua đi
Cuộc buồn
Lâu lắng xuống
Cuộc cô vít
Xả nước, liệu có trôi?
Qua biến cố cuộc đời
Mới thấy mình quan trọng
Dịch bệnh thì võng lọng
Ta trở thành người khiêng.
Cuộc vui
Cũng có nghĩa hủy diệt
Cho cuộc buồn tái sinh
Buồn sẽ phát triển nhanh
Từ cái vui trái đạo.
Nhân khi thóc thừa ,thiếu gạo
Cô vít chuyển sang đếm người
Ta khóc hay cười đều có hại.
25.3.2020
77-TA ĂN HAY BỊ ĂN RỒI?
Cuối cùng
Người cũng nằm trong chuỗi thức ăn
Của người khác.
Tiếc nhỉ
Vừa tiếc vừa lo
Vừa tiếc vừa chạy
Vừa tiếc vừa thương cháu con
Không biết chúng đạt chuẩn rồi
Chúng có được khả úy?
Phải chắc chắn ta ăn muôn loài khác
Phải chắc chắn ta có ăn nhau
Ta ăn trước mới có kẻ ăn sau
Ta tạm đặt tên là Cô vít.
Đã xóa nhòa mọi ranh giới quốc gia
Chỉ còn người là người
Treo lủng lẳng
Cô vít rung ai, người đó động
Bứt ai, người đó là thức ăn.
Cuối cùng
Mới thấy sống khó khăn
Nhất là ở thời đại này
Người hóa đồ thừa của vật chất.
28.03.2020
78-VUI CON CHO MỐNG CHƠI DÀI
Bao nhiêu năm không làm gì cả
Ngủ vô hại, thức vô ích
Nay dịch bệnh về làm dây xích
Không làm lại thấy nhiệm màu.
Đã bảo đời là bể dâu
Biết bao người càng làm càng phá
Đã biết mình chỉ như chiếc lá
Không xanh được,thì cũng đừng nuôi sâu.
Bao nhiêu năm không hề đi đâu
Giờ mới biết là đi trước thời đại
Không có ích thì không nên gây hại
Ở nhà nhiều đâu phải cầu may.
Sớm nay
Người ta ban bố lệnh đứng lại
Biết bao người bị khoanh tay tê tái
Biết bao người nhỏ lệ phù chân.
Riêng ta lại thấy gũi gần
Bình yên sẵn có, không cần sắm sanh
Người đời bán cướp mua tranh
Tưởng đâu lãi lớn, lại thành lỗ to.
Khà...khà...khà...cười
Ta không hề ho.
28.3.2020
79-ÁM CON CÔ VÍT ĐỜI NGƯỜI
Không có nắng
Cũng có bóng đen
Khi bước ra khỏi ngõ
Hay gặp người không quen.
Mắt mở thao láo
Vẫn căng đầy di ảnh
Đâu cũng thấy người, rõ cảnh
Đi đâu cũng có tử thần.
Mẹ cha ta sinh ra: Chưa thấy có
Con ta già đi: Chưa chắc qua
Người gieo cho người cái bóng
Sau khi
Chôn sống
Mặt trời ở ngọn núi Tây.
29.03.2020
80- SỢ TA BAN BỐ LỆNH RỒI
Chính thức ta ban bố lệnh sợ
Đến từng góc cạnh của ta.
Trước, mải cơi nới nhà
Nay, thu còn một gian và đóng cửa.
Khi thấy đời này là thở
Mới thấy ăn như đã ăn là một sai lầm.
Đi- đã không là đường
Mà là sợ.
Người, trước: Tất cả là bạn
Nay: Một số là thù.
Vin vào hơi thở mà đi
Không dám đi
Vin vào hơi thở mà sợ
Sợ thật
Dù chưa sợ thử lần nào.
29.3.2020
81- CÁCH LY TOÀN QUỐC ĐÂY RỒI
Hai tuần để khép lại
Hai tuần để mở ra
Người quyết định là ta
Chứ không phải dịch bệnh.
Trời vẫn xuân năm ngoái
Người vẫn hè năm nay
Trời sà xuống ngang mặt
Trốn đâu là chốn đây.
Theo người- ta ngẫm lại
Theo mình- xóa bớt tên
Là rượu nên ủ lại
Cho ý đượm, chí bền.
Ta một đời đắp nổi
Chỉ đôi tuần đào sâu
Dưới, trên đều tối cả
Hỏi: Mặt trời đi đâu?
Có người cho hay rằng :
-Mặt trời chói ở trong
tim
Nhưng công tắc bật đi tìm khắp nơi
Đã lâu turn off mất
rồi
Nhờ con cô vít mách lời turn
on.
30.03.2020
82- CÁCH LY NHƯ VIỆN TẠI NHÀ
Nhờ mình không đặng, nhờ cô vít
Đã có người thấy mình nở hoa
Dù không đẹp để có quà
Nhưng đã biết mình cần hạ giá
Chịu ngồi nhà thanh lý cho vợ con.
Lâu rồi không biết sợ
Bây giờ thì biết lo
Kính nhi viễn tri
cả người lẫn
bệnh dịch
Chợt thấy mình lắng cặn
để dần trong.
Người đập nề cũ, xây lại những thói quen
Thanh lọc bớt thị phi tư tưởng
Nghĩ đời này lắm cồ vật
Đem dùng mới biết đồ bỏ đi…
Hi…hi…hi…hi…
30.03.2020
83-XA NHÂU NAY MỚI THẤY
GẦN
Người chẳng đến với ta
Thấy mình được an ủi
Ta không đơn, không quạnh
Thấy mình được chở che.
Ta chẳng đến với người
Để đôi cùng yên ổn
Hình như đã lâu lắm
Xa nhau mà vẫn thấy gần.
Lòng chẳng cách lòng
Chia ly nào ai muốn đọng
Gió thổi hai chiều
Pha bao hương ngùi vị đắng
Đến với nhau vốn khuyết bởi mình hao.
Xen giữa hai ta
Như thể có ai nào
Xa lạ lắm, nhưng rất là máu thịt
Hình như là cô vít
Ôi, những não nề thở than…
30.03.2020
84-VƯỜN XANH CÔ VÍT ĐEM VỀ
Ta bỏ quên khu vườn bình yên
Ngày nào nó cũng ở trước mặt
Cảm ơn biến cố người đời
Cho ta được sống chính nơi ta về.
Ta muốn ngợi ca vườn
Như ngợi ca tạo hóa
Nhưng lời ta sạn quá
Những vết cùng lông
Đếm từng ngày cách ly
Đếm ra cả bao năm trời bận bịu
Ra đi là lại trái mùa
Về nhà tắt nắng cạn mưa nhọc lòng
Chẳng có vườn xanh, dù...
...ngày nào nó cũng ở
trước mặt.
30.03.2020
85-KHI CON CÔ VÍT LÊN LỜI
Cái con cô vít kia
Lừ lừ không nói
Hao hao giống ông Tập
Đi quanh nhà
Rồi đi ra hàng xóm
Gặp ai cũng hà hơi
Gặp ai hơn mình cũng thấy ghét.
Cái con cô vít kia
Xa như nước Mỹ cũng gần
Thấy ông Trump nói nhiều
Cho ông ấy làm sao chổi
Để: Nói hay không nói
Chẳng có gì khác nhau.
Cái con cô vít kia
Thương cho roi cho vọt
Ghét cho vọt cho roi
Để chừa thói thân tâm bất nhất.
Còn tất cả chúng ta
Những người còn lại
Lâu lắm mới thôi cãi vã
mới
thôi đáu tranh
mới đếm
hộ nhau
Số người bị con cô vít kia
Nhuộm các màu da thành một màu chết.
30.3.2020
86- THƯƠNG NHIỀU LÀ NHỮNG BỆNH NHÂN
Mất đi một phần đời
Có xa bác sĩ rồi
Nhưng vẫn gần với thuốc.
Phổi thì như xơ mướp
Gan thận thì lỏng lơi
Phận ai người đó bạc.
Thương người như cầu may
Oán trách cuộc đời này
Hãy oán trách lịch sử.
Quá khứ chiều vị lai
Cô vít gọi tên ai
Không thưa cũng có mặt.
Thấy trời xanh vẫn xanh
Thấy phận người vàng vọt
Cô vít thành vết bớt.
31.03.2020
87- BẮT ĐẦU TA TỰ CÁCH LY
Không đại diện cho ai
Ta đồng lòng không ra khỏi cửa
Chỉ sợ ta có khách
Những người ở vị thế ngoại giao.
Lâu lắm, ta mới tình nguyện ngoan
Lâu lắm, lòng dân đi chiều một
Không ra khỏi cửa, đời vẫn yêu
Thấy mất ít, được nhiều.
Dịch bệnh của chung
Tránh mà như diệt
Tránh mà mặt vẫn đẹp
Không làm gì cũng là thi đua.
Sáng nay, ta bình tâm đến lạ
Đói cũng không thèm mỳ tôm
Thích là cá da trơn
Ghét làm cá tích trữ đồ
ăn
Thấy vướng vảy.
31.3.2020
88- Ở NHÀ TA GỌI CÁCH LY
Nhà ta ở đáy giếng
Miệng giếng là smart-phone
Trên kia, cuồn cuộn mây
Những là bệnh dịch
Trên kia, ầm ầm sấm chớp
Những là tử vong
Trên kia, thiên cung đại náo
Có con cô vít đòi làm tề thiên.
Ta lắng nghe thêm
Lại hình như
Con cô vít sang trời Tây lấy kinh
À mà không phải
Là đi gieo kinh để truyền để bá
Các bộ kinh hoàng
Các bộ kinh hãi
Các bộ kinh khiếp
Các bộ kinh khủng
Các bộ kinh sợ
Các bộ kinh người...
Ông Tập nhận mình là Như lai.
Trên kia
Có cả Việt Nam ta
Đang chống lại các bộ kinh cô vít
Hình như đã mấy nghìn năm
Bé họng nhưng lớn hờn căm
Ta nghe ong cả miệng giếng.
Đợi mùa nước nổi ta lên
Đợi ngày vỡ đập thành thang
Đợi ngày trời thuộc lòng tay
Ta kể tiếp chuyện này
Chuyện hậu cô vít
1.4.2020
89-. TA ĐI ,TA BƯỚC, RỒI ĐI
Ta đi, bước thấp bước cao
Bước ra bước vào
Vẫn không đi hết được thực tại.
Ta đi, bước khôn bước dại
Tiến, lùi có lúc nhớ quên.
Ta đi, bước xuống bước lên
Lấy chung chiêng làm
môi giới
Ta vừa đi, vừa đợi
Có người nào không cùng song hành?
Trông vào nhau cùng cực
Ta đi, như ta xóa mực
Mất dấu để thôi quay về.
02.04.2020
90-TA KHÔNG THÀNH ĐƯỢC NGƯỜI TRUNG
Ngày thường- ta không giàu
Dịch bệnh- ta không nghèo để sợ.
Không cho ai đi- là vũ khí
Không cho ai đến- là thế cờ
Ta không coi cô vít là địch
Chỉ là viên đạn lững lờ.
Dễ mù lòa
Thì khó trượt đạn.
Ta thì quên Vũ Hán
Quên người Trung Quốc để ta theo
Vì tư tưởng ta nghèo
Mới chọn nhầm tà đạo.
Ta từ lâu thừa gạo
Vẫn chịu cảnh chạy ăn
Là ta thiếu ăn năn
Không thừa nhận sai sách.
2.4.2020
91- CHO TA TẤT CẢ TỪ NGƯỜI
Ta làm dịch bệnh cho ta
Đổ lỗi cho người tưởng siêu thoát
Nhưng tâm không thôi khát
Lạy trời mưa xuống để cầu an.
Dịch bệnh đã trở nên bất thường
Như vừa thoát yểm khí
Khi làm nó phật ý
Nó sẽ là lãi của nợ vay.
Mỗi ngày một lớn vòng quay
Tâm dịch lệch rồi, thấy chóng mặt
Ta tưởng ta đang ở Trung Quốc
Máu anh hùng trỗi dậy đòi đi.
Đường đời thấy ngọt- ta sẽ là ruồi
Đường đời thấy đắng- ta rã tật
Tin bệnh dịch để tin vào mình
Chứ không nên tin mẹ ghẻ.
Ta làm bệnh dịch cho ta
Bán nước cho dân là phương tiện.
2.4.2020
92- CHÂN DUNG TA VẼ
KHÔNG THÀNH
Vẽ người chết thành chân dung dịch bệnh
Ta được khuôn mặt hiền
Vẽ người sống thành phong cảnh dịch bệnh
Thấy không gian đảo điên
Với đủ mọi biến thái.
Ta chẳng vẽ đâu
Khi hình ảnh ngụy tạo
Chết cũng là một chân lý
Nhưng chết vì lẽ sống mới là tranh.
Cô vít đang hoành hành
Ta đã lầy mầu vì toàn cảnh
Buông tay khi trái tim bị lạnh
Không cho cái xấu bò vào tranh.
3.4.2020
106- TA CHÀO MỘT SỚM THÔI MƯA
Chào ngày mới không cô vít
Chẳng ai trả lời.
Ta đơn độc với con người
Phải chăng có liên quan bệnh dịch?
Gần bùn, có nên là hoa sen
Có nên thấy hôi tanh là tích cực?
Chào buổi tối không bệnh dịch
Thành ra chào mình.
Ta là giống hữu tình
Vì tự cách ly mà lẫn cẫn.
3.4.2020
107- TỪ MƯA SAO THẤY NƠI MÌNH
Mấy nay mưa buồn
Ta vẫn duy trì thói quen đếm
Dương tính với âm phần.
Ta hòa chung buồn cùng thế giới
Với loài người
Nhưng chừa ra các thái độ Trung Quốc.
Mưa nơi ta
Cũng như mưa nơi nào
Đỏ mưa máu bệnh dịch
Ta ghét mưa vì khái tính
Chợt thấy hưởng lợi từ mưa là sâu đục thân.
Mưa
Lòng ta luống thăng trầm
Nỗi ám ảnh bềnh lên tang tóc
Người chết không thôi khóc
Người giành lại cái sống của mình
Cậy Thượng đế khóc thay.
3.4.2020
108-CỤC DỊCH LÀ CÁI CỤC CHI
Ta phải nghĩ quá nhiều
Lòng mới câm được hến
Tay mới mềm đưa xuống
Mắt nhắm nghiền làm thinh.
Ta phải nhịn nhục lắm
Để âm với cô vít
Răng cắn lưỡi không đau
Để nhìn không thấy nhau.
.
Ta phải đấu tranh ngược
Phản bội kim chỉ nam
Để tiêu diệt ta trước
Nhường tham tàn mở mang.
Ta phải chôn thật kỹ
Lịch sử cũng chôn sâu
Có hay không giận hờn.
Quen hay chưa nhịn nhục
Cuối cùng để kết cục
Chân- Thiện đòi ly hôn.
04.04.2020
109- MỖI NGÀY SỢ DỊCH LÀ CHI
Mỗi ngày
Thấy những người đi
Lòng ta không đặng
Trời xanh thấp xuống
Lưới thì lưa thưa.
Mỗi ngày
Thấy người nhỏ lại
Mỏng như tờ giấy
Giòn như bánh đa
Khép vào lại hóa mở ra.
Mỗi ngày
Thấy thời gian đoản mạch
Đọc ngược những trang sách
Chưa gieo tính cách
Số phận đã gặt nguyện cầu.
Mỗi ngày
Thức dậy hỏi: Đây là đâu
Lên giường lại hỏi: Đâu là đây
Thấy bên trên có bia có nấm
Thì nỗi kinh sợ là có thật của người.
Mỗi ngày
Thấy rõ
Nghe rõ
Tiếng bọ hung rào rào
Vang trong tâm khảm
Ta phải chăng là có hậu môn?
04.04.2020
110- HẠI NGƯỜI LÀ CÓ CHÂN DUNG
Có nhiều cách gọi khác nhau
Có cách gọi nào để thuần Việt?
Để mọi người dân được quán triệt
Ngứa vì ta tắm ao ta...
Có nhiều cách để hiểu khác nhau
Hiểu Thượng đế ban, hay hiểu Trời trừng phạt ?
Xin một lời khuyên trong mất mát
Mẹ cha ta chẳng cam lòng.
Và có nhiều cách để vượt qua
Cách giản đơn chỉ như tu tại gia
Nhưng biết bao người thấy khó, chọn tu chợ.
Và có cách nào không để vị tha
Như chưa hề có nó?
Để chở che và đưa lời hỏi ngỏ
Ai muốn về đâu
Thương lượng với bóng
mình...
4.4.2020
111- THƠ TA CŨNG GIẬN THAY NGƯỜI
Ta hầm hầm đọc tin tức thế giới
Thân đỏ như vỏ ớt
Tâm cay như hạt ớt
Răng ngứa như củ dáy
Muốn cắn con cô vít
Cho chết cả nơi sinh.
Ta hét ra bão táp
Đổ vạn Lý Trường Thành
Kính chừa vạn anh linh
Ở đó không dám siêu vì thở.
Muốn ăn cô vít thật no
Nhưng châu Phi đang đói
Nhường nhau,cô vít nó ăn hết.
Ta ngàn đời giậm chân tại chỗ
Bẹp cả mồ chôn kẻ thù
Không nguôi giận.
Chỉ tiếc ta ngoảnh mặt
Máu tiên rồng hậu thế ngoảnh theo.
4.4.2020
112-THƯƠNG CHO CÁI CHẾT DẪN ĐẦU
Đoạn một
Ta thử chết như bao người nước Mỹ
Thấy chẳng cam lòng
Trời thì trong
Mây đen kéo về vẩn đục.
Ta thử làm tổng thống
Thấy đơ như máy bị treo
Hít vào là nhiễm bệnh dịch
Thở ra là tử vong theo
Chân có, tay không
Đi lại như chim cánh cụt
Gót chân thấy con đỉa đang hút.
Thương người Mỹ thương tình
Tự do lật lều hai mặt
Trong ngoài đều có giặc.
Ta xót xa lòng mặn
Muốn giúp Mỹ dựng ngược bia căm thù.
Đoạn hai
Có cuộc chiến nào không đổ máu?
Có cái chết nào được toàn thây?
Thương cho nước Mỹ, trời Tây
Trước sau đều là gáy.
Vinh quang cũng đầy rủi ro
Quyền lực đi ngang cũng vấp
Chết trên chiến trường nếu khó
Khải hoàn chết dễ như cho.
Năm ngoái ,có cuộc chiến Mỹ- Trung
Năm nay, thế giới thành cô vít.
5.4.2020
113- SAO TA LẠI MUỐN NGƯỢC ĐỜI
Sao ta lại ước: Không tự diễn biến
Sao ta lại mong: Tự chuyển hóa đừng
Sao ta lại cầu: Thôi sự phát thiến
Sáo ta lại nguyện: Chỉ như hôm qua.
Nếu được sống ngược thời gian
Ta sống riêng dịch bệnh
Sớm thôi, ta về đến Vũ Hán
Muộn hơn nữa
Ta làm con dân của Hùng vương.
Sao ta lại đông họ hàng thế
Những người tên: LÂY NHIỄM
Họ: CA
Năm châu bốn biển là nhà
Trừ hộ kia ra
Vì có nuôi trồng con cô vít .
Giờ đây ta đã hiểu
Bài học về giọt lệ biết kêu than
Ta rõ thêm trên núi dưới ngàn.
Cái ác một khi đậu
thai
Thế giớ sẽ mọc gai
Như quả chôm chôm
Như con cô vít .
Thương cùng trái đất tam tai
Vừa quay quanh mặt Mặt trời
Vừa viêm phổi
Mỗi lần ho kinh động cả thiên hà
5.4.2020
114- CÓ MỘT DỊCH BỆNH TRƯỞNG THÀNH
Có một hiện tượng
Không không trên đời
Sắc sắc hại người
Cả sỉ cả lẻ.
Có một trào lưu
Như mưa như ngập
Lấy hơi thở làm dây buộc
Trói tròn rất nhiều quốc gia.
Có một thời đại
Lấy phát triển làm vũ khí
Lấy người làm chiến trường
Quân xanh quân đỏ tỉ thí
Một cùng manh chiếu tử thương.
Có một giống dân
Đang muốn nhường ngôi cho giống dân kế tiếp
Diệt vong theo thỏa hiệp
Vô minh lại hoàn vô minh.
5.4.2020
115- NGHĨ CON VỀ BỆNH
DỊCH TRƯỜNG
Suy nghĩ thứ nhất
Ta nói nhiều đến diệt vong
Nhưng chưa thôi diệt khẩu
Nghĩa là ta ở trong cuộc
Dịch bệnh đứng ngoài hò reo.
Suy nghĩ thứ hai
Sự sống vốn không phân biệt
Dịch bệnh cũng thế
Nó không phải sự sống
Nên theo người nó phân biệt gì đâu.
Suy
nghĩ thứ ba
Nếu ta có lăng kính từ
bi
Thế giới sẽ trong suốt
Thấy người ngoan cũng như hư
Trước hay sau dịch bệnh, vẫn là người
Còn- là tu học
Mất- là cuộc chơi.
Suy nghĩ thứ tư
Sự lan tỏa phải dựa vào đạo
Nhưng sự lan truyền giả đạo mà mạnh hơn
Nhờ giả nghĩa giả nhân
Dịch bệnh mới dài rộng được như thế.
Suy nghĩ thứ năm
Mọi nghiệp đều khởi từ
ý nghĩ
Nhưng không phải thôi nghĩ là đã xong
Ý nghĩ cũng là vật chất
Không mất đi
Mà chuyển từ nghiệp này sang nghiệp khác
Như bệnh dịch, dù mất xác
Hồn nó chuyển vào quá khứ hoặc tương lai.
Suy
nghĩ thứ sáu
Đời ta như sợi dây
dài
Dịch bệnh gấp đôi hoặc cuộn lại
Dù có là dây kinh nghiệm
Nếu rối vào là sẽ bị đứt ra.
Suy
nghĩ thứ bảy
Nghĩ rằng dịch bệnh là ác
Nhưng do con người đẻ ra.
Chết vì dịch bệnh không vô lý
Không hiểu sao lại là mình chết
Mới là ác tâm.
Suy nghĩ
thứ cuối
Rồi tất cả sã qua
Cái gì không thuộc về mình
không gọi là mất mát
Dịch bệnh nó không lấy gì đi
Nên không phải trả lại
Chỉ người lấy của người
Nên mới đòi mãi, trả mãi...
5.4.2020
116-RU CON KHI CHẲNG CHO MÌNH
1-Mẹ ru cho bố
À ơi, con ngủ cho say
Đã thôi bố đi suốt ngày
Lòng đã yên bề gia thất.
À ơi, con ngủ cho say
Bố là gác tía lầu son
Đã chịu ở nhà cho con hưởng
Không được đi, buồn bố
Chắc gì hơn mẹ con ta...
À ơi, con ngủ cho say
Khóc lóc khác nào xua đuổi
Bố đã biết sợ cô vít.
Và con biết sợ mẹ ru
Thì mau mau sớm ngủ...
5.4.2020
2- Bố ru cho mình
À ơi, ngủ đi bay
Không phải là dạ đề đâu nhá
Không phải con cô vít trêu chọc
Khóc hoài không tốt cho phổi đâu.
À ơi, ngủ ngay
Nếu không ngủ ngoan, thì sẽ ngủ vì mệt
Muốn ra ngoài ngủ gió
Phải chờ hết đợt cách ly.
À ơi, có ngủ không?
Khóc thế, chim lợn quạ đen nó nghe thấy
Đừng để mẹ vì xót con tịt sữa
Lúc đó muốn ngủ, dạ chẳng cho.
À ơi, ru chẳng biết ru
Dọa cô vít về đứng cửa
Bố sợ, con chẳng sợ
Trả khóc cho mẹ dỗ
Khóc nhiều, quen, thấy như ru...
5.4.2020
117- CHỈ LÀ ƯỚC MUỐN
TA THÔI
Ta muốn câm nín
Ta muốn nhẫn nhịn
Nhưng vẫn bị kê khai
Kẻ bắt kê khai là cô vít.
Ta lớn lao bao nhiêu
Giờ bé nhỏ chiều ngược
Đi lên, cô vít làm ảo ảnh
Mới hèn sợ chết như sợ ma
Không ngai vẫn phải nhường ngôi
Ta quá khứ thì nhiều
Tương lai ít
Cô vít ngồi vào ghế giữa
Lái loài người đi theo lối riêng.
Ta ngang ngược, giờ tay xuôi
Quen nhìn trời, nay ngó đất
Tuy chưa phá sản
Nhưng lòng lang dạ sói bị bày ra.
6.4.2020
118- QUAY NGANG BẾN
ĐÃ LÀ BỜ
Đã quen làm việc xấu xa
Thì nay xin dừng lại
Con cô vít nhắc nhở sự sám hối
Sao thuyền ta lấn cấn quẹo đôi bờ.
Đường đi làm khó nhọc đường về
Do đường đi thuận quá
Cái dối gian nhổ lên thấy vất vả
Do rễ dày, bám sâu.
Người ơi
Xin hãy là mình
Từng sống bằng sữa mẹ.
Nếu máu nhất định là sữa
Thì sữa người đời rất mặn đỏ
Đừng vì bổ béo mà nghiện tanh.
Người ơi, thay đổi tác thành
Vinh quang không nên nhờ xác giặc
Nên là xác cô vít
Chết đau vì lìa anh em.
Xóa nhớ làm quên
Giữ lại ta học ăn học thở
Hướng ra: Yên chốn ở
Hướng vào: Lành không gian
6.4.2020
119- TẠI GIA LÀ TẠI NƠI MÌNH
Ngồi nhà hết khơi, đến gạn
Mong dịch bệnh tiêu tan
Bên trong cũng đeo khẩu trang
Lọc cô vít tư tưởng.
Tiếc người bán vườn
Mua phòng ngủ
Vội trên mâm
Hấp tấp trên giường
Đến đoạn bệnh dịch trường
Đáng lẽ chỉ dùng lá hoa
Lại đi chữa bằng viện.
Bấy lâu
Duyên bong ngoài xã hội
Thích vẻ mẽ như đàn bà
Thích bon chen như kẻ chợ.
Thời thế tạo anh hùng
Nhưng thuộc về cô vít
Chúng là chủ của nồi thắng cố
Ta sục sôi, bốc khói bên trong
Nhờ lắng đọng nơi lòng
Mà không bị múc lên bát.
Ngồi nhà
Vắt mình ra tiếng hát
Thấy những dấu son cuộc đời
Chỉ đáng dăm viên gạch.
6.4.2020
120- MAI THÔI TA PHẢI LÀ MÌNH
Mai thôi
Bệnh dịch sẽ qua
Chỉ là người không qua
Với rất nhiều ô trống .
Khởi đầu của nó khá tốt
Tạo ra một cú phốt
Khởi đầu năm mới ta tồi.
Ta thích ăn món dồi
Thấy cô vít thì giật mình
Nó lấy mạng người làm bổi.
Mai thôi
Người phải sống gấp đôi
Gánh nặng của cô vít để lại.
Người tuy không thôi tham tàn
Nhưng đã bắt đầu biết sợ hãi.
6.4.2020
121- NẾU RA TA SẼ LÀ GÌ
Ta là người hay ta là củi
Phải xem dịch bệnh là gì.
Ta là nước sôi hay ta là thịt luộc
Phải xem kẻ đói khát là ai.
Răng có mắc bệnh dại không nhỉ
Cắn mình xong cắn đến người
Dại được một sẽ dại mười
Ta tạm đặt tên là cô vít.
Ta nào biết cái gì là số không
Nhưng ta biết dịch bệnh là số một
Người từ số hai trở đi...
Ta là gì
Ta đâu có quyền chọn
Sống bằng phần bị thừa ra
Chết vẫn không chịu làm ma
Làm cương thi diệt dịch bệnh.
6.4.2020
122-ĐIỀU KHÔNG MUỐN VẪN MUỐN LÀ
Ta chẳng muốn đâu
Nhưng vẫn phải xây cái bảo tàng cô vít
Bên trong bày la liệt, kín mít
Vào thăm bằng thở chứ không xem.
Tường bảo tàng ta cho khắc kín tên
Những người có cái chết nổi tiếng.
Trong các tủ kính
Là các nhà tù giam nhốt mọi nguyên nhân.
Không gian còn, cho xếp, chất ngổn ngang
Những tang chứng của dịch bệnh cô vít.
Mỗi công dân của thế kỷ Hai mốt
Nên một lần tới thăm trước khi trưởng thành.
7.4.2020
123- KẺ THÙ CỦA PHỔI LÀ AI
Nó đến rồi, nó đến
Kẻ thù của phổi ta
Là một thằng cô vít
Quỷ cốc cõi Ta bà.
Nó đến từ Vũ Hán
Nó mang khuôn mặt cười
Nó mang theo đại dịch
Sâu rộng và chết tươi.
Ta kinh sợ thấy nó
Nó không thèm nhìn ra
Xoáy sâu vào viêm phổi
Để biến người thành ma.
Tất cả chống lại nó
Kiếm soát cũng được nhiều
Bị vỡ trận cũng lắm
Thế giới này liêu xiêu.
Nó mỗi ngày thêm ác
Ta mỗi giờ can trường
Mốt mai diệt được nó
Ta ít nhiều trọng thương…
08.04.2020
124- ĐỢI CHỜ NHƯ ĐỢI CHỜ NHƯ...
Ta vẫn đợi cho dịch bệnh qua đi
Ta đã khác, sau rồi người sẽ khác
Ta đã quay về, người cũng thôi lầm lạc
Giá trả đủ rồi, còn lại những ăn năn.
Trong không gian, lắng đọng những hờn căm
Chỉ còn lại những lời ru trong trẻo.
À ơi, người
đã yêu người
Đã tan chướng nghiệp, đã cười vị tha.
Ta lại được mẹ cha
Đản sinh trong thời đại mới.
Ta đã đợi
Và sẽ còn mãi đợi
Xuân này lỗi dịch, hẹn xuân sau.
9.4.2020
125-QUA THÊM NỮA LẠI MỘT NGÀY
Lại một ngày qua đi không đồng bộ
Nơi này và những nơi kia
Tiếc cho phép tính nhân chia
Lấy mạng người làm đơn vị tính.
Cái xấu bùng lên
Cái tốt mới lò dò xuất hiện
Cái xấu trở thành cái ác
Cái tốt chọn lối lành để đi.
Ta không thể khác ta
Thế gian này cũng vậy
Nội tâm mình vẫn giằng co tình- lý
Huống chi người ngoại chiến để giành ngôi.
Mỗi một ngày trôi
Ủi an bằng cái hèn trong sạch
Nếu hiểu được một đời là chóng vánh
Sẽ hiểu ta sinh ra là lại bị nhầm thời.
9.4.2020
126- ĐOẢN RA THÌ HÃY TRÔNG VÀO
Nhìn cô vít, đoán người
Ta chỉ muốn đoán trước
Người trao nhau lưỡi hái tử thần.
Ta bước chân đi
Trên con đường mới
Sao như bước lên thuyền
Nhìn thấy người, tưởng hiền
Nhưng hà hơi độc cho người khác.
Nghe tiếng chết rơi, đoán cô vít
Gió chướng, bão khổ tận cuồng
Người là lá úa cành buông.
Hãy nói cho ta biết
Cô vít kia của ai
Ta sẽ nói cho người hay
Đảng mà người cầm lái.
Làm người
Có người hay, người hại
Cô vít đứng ra để phân loại: Hại, hay...
10.04.2020
127- NGHĨ SUY THỜI BỆNH DỊCH, VÀI...
Đếm sao nào khác với đếm người
Mới hay, người thì đông
mà không vui
Thế giới người thì rộng, mà lòng chật.
Ta nhìn nhau bằng con mắt khác
Không thấy da thịt, chỉ thấy xương
Ta bắt tay nhau cánh tay khác
Vốn dùng để bóp cò.
Ta có chung mã gien
Nhưng mỗi người tự làm thành loài khác
(Và đều rời xa giống người).
Ta sống thành già làng
Lại thấy giống củ gừng hơn các củ khác
Ta sống rèn rũa và mài mòn
Sao lại giống dao và sát thủ.
Đi hết thế gian
Thấy cũng không rộng lớn
Cái ác làm thế gian nhỏ lại
Nhỏ như quanh quẩn một kiếp con người
10.04.2020
128- LẠI XEM CÔ VÍT BAO ĐỜI
Nhìn sâu vào mắt người
Nếu thấy gai gai cô vít
Thì cũng nên xem lại huynh đệ
Ta có còn mắt mờ hay không.
Ta sống với người không dịch bệnh
Nhưng vẫn đôi phần hắng ho
Lưỡi mềm đưa đẩy cho
Răng thì nghiến cắn.
Nhìn nhau không đặng
Nhìn về quá khứ loang hoen
Thôi thì xóa lạ thành quen
Cô vít không gai
Đã xổng ra từ mấy nghìn năm trước.
10.04.2020
129- LÀ CHI CÔ VÍT THẬT GHÊ
Cô vít làm nhiệm vụ giết hại
Đối với người là khó
Đối với nó chỉ như phủi tay.
Cô vít sắc như dao cạo
Thơm như hoa
Ngọt như mía
Đứt đời dễ như đứt tay.
Cô vít là máy quét
Quét lần một:Lá rụng
Quét lần hai: Bộc rễ
Đời người mới tỏ nông sâu.
Cô vít có tác dụng
Là cái kính chiếu người
Ai nằm sấp sẽ trắng bụng
Là cái kính chiếu yêu
Soi ai, người đó hiện nguyên hình.
10.4.2020
130- TÊN CON CÔ VÍT GỌI GÌ
Gọi nó bằng thằng
Không thỏa
Gọi nó bằng lũ
Không nguôi
Chôn nó rồi
Lại phải đào lên mà căm phẫn.
Gọi nó là giặc
E phải nể mũi
Gọi nó là thù
Sợ phải lạy lục bổ củi.
Biết gọi là gì đây
Khi trời Tây, có tên
Mà trời Nam, phải đi mượn để gọi.
13.4.2020
131- HỌC THEO CÔ VÍT
ĐÂU NHÀN
Cô vít không tự đề cao
Không cần băng rôn khẩu hiệu
Không cần hợp lòng dân
Hay ý của ai cả.
Cũng không cần thọ đến
muôn đời.
Cô vít làm tốt việc của nó
Vừa hồng vừa chuyên
Không quyền lợi lớn
Chẳng nghĩa vụ to.
Không đi phạt nghiệp
Không làm đổ nghiệp
Mà chỉ là nước chảy bèo trôi
Giữa thế giới người ưa ngập lụt.
Học cô vít
Ta phải học trộm
Nếu để lộ ra
Ta khó ăn khó ở với con người.
13.4.2020
132- HIỂU RA CÔ VÍT LÀ TA
Nếu nghe được tiếng cô vít cười khà
Ta sẽ thấy nó không hề biết khóc
Cho nó sống thì phải cho nó ăn
Bảo nó chết,nó nhịn đói mà chết.
Cô vít kia, nó chẳng hiểu dịch bệnh
Nó giản đơn cần sống mỗi ngày
Đừng nói đến muối mặn gừng cay
Không phải phạm trù nó gieo gặt.
Dù bảo nó làm việc tày trời
Nhưng nó không thấy tội
Nó cũng từng nâng cấp dăm lần
Nhưng vẫn không hiểu nổi
Con người cần nó
Lại diệt nó
Là sao?...
Nó cũng không nhận diện phe phái
Không nói cũng chẳng nghe
Muốn nó là thuyền thì nó là ghe.
13.4.2020
133-CÔ VÍT CÓ PHẢI XẤU CHĂNG?
Cái xấu đang hoành hành ngoài kia
Ở trong này, ta nhận mình mặt trái
Chẳng phải tránh voi
Mà là tránh dịch.
Cái xấu không bình yên như ta
Vì nó là ngộ độc và sủi bụng
Nó lấy đi ngoài là
hạnh phúc.
Ta không thua, mà nhường
Cái xấu luôn thích làm kẻ mạnh
Chẳng hạn chế được nó
Thì nên hạn chế mình
Như pháp kiêng trong đường tu ăn uống..
Đã hay con tạo xoay vần
Khi cái xấu nổ máy vận hành
Ta chớ trở thành dầu nhớt.
13.4.2020
134 - NHỮNG NGÀY MỚI ĐÃ ẤM LÊN
Ta như là nước
Vì cô vít mà bị đóng băng
Ta trách ta chăng
Hay trách trời không nắng?
Sống dễ hay khó khăn
Câu trả lời dựa vào bóng cô vít
Nó là thần hồn
Ta là thần tính
Nát ai, người đó phải tự lành.
Chờ băng tan đã đành
Chờ cả ta ấm lại
Lệch một bước đi dễ trăm đường oan trái
Gần mực và tối đen
Xin chớ bị lẫn nhầm.
14.4.2020
135- TRÊN CAO THÌ CŨNG LÀ TA
Cầu trời, chẳng biết cầu gì
Cầu cho cô vít: Thôi đi, xa ra
Và không còn nữa.
Lúc thuận lợi: Thấy trời cao
Lúc khó khăn: Thấy trời vừa cao
vừa khó nhờ cậy
Và lúc này đây
Thấy gần đất, gần trời, gần cô vít
Thấy người vời vợi xa.
Ta đành cầu ta
Sống có khôn, có thiêng
Phù hộ cho mình mai như quá khứ.
Cô vít ơi, cho ta nhắn với chứ:
-Thâm thù ân oán trên đời
Là cái lõng của người
Không phải vũ môn của cô vít.
15.4.2020
136- TA VÀ CÔ VÍT NGƯỢC KHÔNG
Ta khác ta
Ta làm ra chiều rộng
Ta ngược ta
Ta có được chiều sâu
Đồng thuận ta là rất dễ ngủ được.
Nhưng ôi, chẳng khác được rồi
Cô vít về đóng chung dấu triện
Ác dương tính với thiện
Rộng dài một mớ cách ly.
Ối ôi, trượt dốc là ta
Gặp cô vít xuôi về như lũ ống
Đục ngàu, trôi nổi những oan khiên.
Tổ tiên ta vốn nhân hiền
Vừa dịu xoa, vừa chịu ngược nghiệp
Lịch sử rộng dài khó lược bỏ
Cô vít lôi ra,bắt ta
Xét lại từ đầu.
15.4.2020
137- NẮNG LÊN SAO VẪN THẤY BUỒN
Nhìn kìa, nắng đã lên
Người vẫn không giảm xuống
Lẽ nào lấy cái chết để giao ban.
Nắng không làm lệ khô
Nhưng không can ngăn hỏa hoạn
Thiên địa như cột nhà cháy
Cô vít chính là mồi châm.
Sao ta lại là người
Phương hại nhau cả khi trời có nắng
Sao ta lại chấp nhận dịch bệnh
Bằng cách rủa nguyền thiên tai?
15.4.2020
138- TA BUỒN CÔ VÍT THÀNH TA
Ta buồn
Ta chẳng biết ta
Nên tự hiểu nhầm sai be bét
Dịch bệnh chỉ là bài test
Chỉ số con người ta chỉ tính bằng gang.
Trong buồn có cả hoang mang
Nghe, nhìn thật như giả
Dịch bệnh kia có giá
Bị người đẩy lên ngang phiên đấu cuối cùng.
Chỉ là ta buồn
Ý nghĩa sống suy giảm
Nhân khẩu bị thâm hụt
Cô vít và ta đã thành cặp phạm trù.
16.4.2020
139- LOẠN LUÂN MỚI NGƯỢC NGANG TRỜI
Phải đúng là con ông cháu cha
Đường cái quan có cô vít trên đó
Hô mây gọi gió
Không giống dịch bệnh, giống xã hội đen.
Phải ai đó rất uy giật dây
Nên từng bước đi mới rộng dài, phổ cập
Cứng- đã không phải là sắt
Tổ chức, hội đồng đã là của riêng.
Phải từ ngạ quỷ đi lên
Mới dám đấm chuông trời, ứng cử ngôi trời phật
Nếu lòng người không quy thuận
Sẽ cho đại dịch
Hóa người thành cô vít để sang trang.
Phải rành tắt rõ ngang
Mới gạch chéo được năm châu bốn bể.
17.4.2020
140- TA ĐI, CÔ VÍT HÓA ĐÈN
Hết đèn đỏ thì đến đèn xanh
Giờ ta phải đi nhanh
Bù những gì trước đó bị dừng lại.
Con người đã uể oải
Bấy lâu cô vít đảo chiều
Trái đất thêm xiêu
Nhọc nhằn quay chậm lại.
Bởi chưng người ngang trái
Làm ra dịch bệnh ngáng đường nhau.
Ta phải sống khác ta đã sống
Không còn cô vít là
đèn xanh
Nhưng báo cáo các anh
Đã chẳng còn con đường như xưa nữa
19.4,2020
141- HẬU CÔ VÍT PHÚNG ĐÔI LỜI ĐỂ THÔI.
Lời thứ nhất
Tuy không là cách ly
Thì vẫn là cô vít
Ta trở lại ngày thường
Không hề có cuống quýt.
Tay trong tay khó khăn
Chân so chân lệch lối
Ta như người nước ngoài tới
Lại như người đi quê hương mới
Tìm đường sinh nhai.
Lời thứ hai
Ta thôi sợ hãi
Thôi bao ngần ngại
Nhưng chẳng còn gì là xuân.
Ta lại tập quen dần
Như đọc của trẻ con tái mù chữ.
Mong người hãy trở lại đây
Bảo ban như những tháng ngày có nhau
Chăm cây, cho đất mỡ màu
Rèn người, cho thế hệ sau khác mình.
Lời thứ ba
Nơi đã qua thì là hậu
Nơi sắp đến là tiền
Thương nơi đang diễn ra, gọi là điên
Mới hay làm người cũng chẳng báu.
Lời thư tư
Sau chiến tranh
Có là chiến tranh?
Hậu cô vít sẽ nói.
Sau dấu hỏi
Sẽ là những câu hỏi?
Hậu cô vít sẽ có câu
trả lời.
Sau đời người
Vẫn là đời người
Hậu cô vít sẽ chọn ra đời quỷ.
Ta chẳng làm gì
Vẫn bị nhiều tai tiếng
Ta có làm gì, ai biết
Hậu cô vít sẽ cân đong.
Lời thứ năm
Ta học đi lùi về phía trước
Từ thời có cô vít
Nay đi lùi
Không biết có lùi không
Lòng đã nghi lòng
Nghi hai mặt kia có phải từ một mặt?
Không đi cũng phải luyện rèn
Tâm động đã bằng cô vít
Tâm tĩnh mà thiếu phân miêng
Sẽ khởi hành trình luôn tậm tịt.
Lời cuối
Xin gác cả lên thiên đường
Người ghét thì trời thương.
17.4.2020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét